watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Vợ Hiền Bãi Công-full

Lượt xem :
thấy thật sợ hãi đối với nguyên nhân cắt tóc.

"Nhìn chán rồi." Cô thoải mái bỏ lại một câu, nói xong trở về phòng.

Thật ra hôm nay cô đi phỏng vấn, lúc đi ngang qua một tiệm salon tóc đẹp, trong tiệm đang tổ chức hoạt động thu thập tóc thật để làm ra tóc giả để giúp người bệnh nhân ung thư ở cùng phòng bệnh. Cô gần đây trong lòng nhiều phiền muộn, vừa khéo nghĩ đến đổi một kiểu tóc mới, vì thế không lo lắng bao lâu, lập tức quyết định cắt đi mái tóc dài đen mượt đã nuôi nhiều năm.

Nhưng mà cô không nghĩa vụ giải thích nhiều với anh a! Hiện tại cô làm cái gì cũng sẽ không báo cáo với anh nữa, dù sao cho tới bây giờ anh cũng không hề nghe vào bao nhiêu. Chẳng qua nghe được đánh giá trực tiếp của anh, trong lòng cô vẫn rất vô dụng mà cảm thấy có chút vui vẻ. . . . . . Ai, yêu anh quá nhiều, quá sâu, bỗng chốc muốn từ bỏ thì nói dễ hơn làm.

Nhìn chán rồi ư? ! Trác Diệu Bang lo lắng thấy vợ anh càng ngày càng không giống vợ anh rồi, cảm thấy câu nói kia của cô hoàn toàn là nhằm vào anh mà nói. Trong nửa tháng nay cô lúc nào cũng là một bộ dáng chán nản, trên mặt không phải là lạnh lùng thì là sầu muộn, thậm chí cả ngày cũng chưa từng nói một câu nói với anh, trình độ trầm mặc ít lời quả thực sắp làm anh phát điên.

Tuy rằng cô không nhắc tới việc muốn dời ra ngoài ở nữa, nhưng anh cảm giác được, lòng của cô đã xây lên một bức tường cao đối với anh, cố tình muốn ngăn cách anh ở ngoài. Tiếc rằng anh làm thế nào cũng không tìm thấy phương pháp phá vỡ lòng phòng bị của cô, càng thật cẩn thận muốn tới gần, cô càng bỏ chạy xa hơn, nhanh hơn, hại anh chỉ có thể đau khổ, chần chừ ở ngoài tường, không biết làm gì. . . . . .

Hóa ra một khi phụ nữ nói ra những lời tức giận, thực sự không phải là đùa giỡn .

Trong đêm khuya, anh đi ra từ trong phòng đọc sách, chuẩn bị về phòng dành cho khách đi ngủ, nhìn thấy đèn sáng trong phòng bếp, đi qua theo bản năng, muốn xem xem cô đang làm cái gì.

Trong phòng bếp, Lương Nhược Duy cầm một cái cái muôi, đứng ở dưới tủ bếp đang mở, nhìn chằm chằm một lon sữa Ovaltine bày biện trong ngăn tủ, biểu cảm buồn bã, mất mát giống như lúc đứng ở sân nhìn về phía căn phòng ở.

Cô buông cái muôi, kiễng chân lên, động tác như muốn lấy xuống lọ bị đổ phía sau hộp sữa Ovaltine…

Trác Diệu Bang đứng ở góc thấy thế thì lo lắng muốn rat ay giúp đỡ, lại sợ cô sẽ mất hứng vì anh tới gần.

Lúc này, tay cô đã đụng tới cái lọ, nhưng một giây sau lại đột nhiên thu tay lại, cúi đầu ủ rũ, hốc mắt đỏ lên. Bởi vì ngay tại vài giây ngắn ngủi lúc đó như vậy, cô nhớ đến từng được anh ôm lấy ngọt ngào, nhưng cũng đồng thời nghĩ tử bếp có độ cao như vậy là vì một người phụ nữ dáng người cao gầy mà tạo ra, cho nên cô luôn không với tới được…

Cô đau buồn, thật ra đã không phải là lần đầu tiên bởi vì nghĩ chút việc vặt như này mà mũi chua xót khổ sở. Hiện tại ở trong căn nhà này, từng phút từng giây đều giống như tra tấn, mỗi một chỗ cô từng nỗ lực thích ứng với sự bất tiện của thói quen, hiện nay tất cả đều giống như cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, làm cho cô không có biện pháp bình tĩnh lại. Thảm hại hơn là ra cửa cũng không tìm thấy người nào có thể kể khổ, chỉ sợ làm liên lụy những người quan tâm cô phải thay cô lo lắng.

Một mình ngồi yên ở bên ngoài, cô mới giật mình tỉnh ngộ phát hiện ra là, khi tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy bạn thật sự vui vẻ, dĩ nhiên bạn không có quyền lợi được đau lòng ở trước mặt bất cứ người nào cũng không thể khóc, phải nhịn xuống!

Đương nhiên, cô không mong muốn yếu thế nhất chính là trước Trác Diệu Bang. Bởi vậy ở trước mặt anh, cô luôn luôn thật cố gắng nhịn nước mắt xuống, đem tất cả chua xót đều giữ lại dưới đáy lòng, không cho anh phát hiện. Chỉ có ở nơi anh không nhìn tới, thời điểm đem khuya yên tĩnh, cô mới dám vụng trộm theo đuổi một chút cảm xúc chân thật…

Ở phía sau, Trác Diệu Bang mặt hiện lên vẻ buồn rầu, cau mày nhăn mặt, mắt thấy thương tâm của vợ, anh muốn an ủi lại không mặt mũi đến gần, biết rõ bản thân là nguyên nhân chính gây ra lỗi hại cô hậm hực không vui, cũng rốt cục hiểu rõ nguyên nhân đêm đó đứng ở trước phòng…

“Em không có cách nào lại đợi ở chỗ này… Tổn thương của em chính là anh…”

Nghĩ đến việc cô rưng rưng thét lên án, trái tim anh cũng dường như đau đớn giống như muốn vỡ vụn. Có lẽ trong nửa tháng nay anh luôn luôn thấy thống khổ của cô ở trong mắt, cũng hiểu được cô ở trong căn phòng này chịu đựng áp lực, chính là bởi vì sợ hãi đối mặt với kết quả mất đi cô, chậm chạp không chịu nhìn thẳng vào chuyện cô một lòng muốn đi ra ngoài, giả vờ không hiểu khổ sở của cô, lừa tự bản thân tất cả rất nhanh đều sẽ đi qua, chờ một thời gian sau cô sẽ vượt qua, bọn họ cũng sẽ tốt đẹp như lúc ban đầu, lại ân ái như ngày xưa.

Nhưng mà lúc này nước mắt cô lại một lần nữa lên án sự ích kỉ và tàn nhẫn của anh…

Anh mang theo tự trách lặng lẽ lui về, trong lòng ngoài thật có lỗi vẫn là thật có lỗi.

Suốt đêm dài nằm ngủ không yên, tâm tư anh lo lắng, trong đầu không ngừng nghĩ vẻ mặt thương tổn, âm thanh khóc nức nở của cô, lập tức có một quyết định đau lòng…

Ba ngày sau, chạng vạng Trác Diệu Bang liền gọi điện thoại cho vợ về nhà, nói có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cô.

Cô cảm thấy không được rõ ràng, quay người một cái vẫn là chạy về nhà.

Vừa vào cửa, anh gấp gáp lôi cô vào phòng – trong phòng để quần áo.

“Thu quần áo.”

“A!” Cô không phản ứng kịp.

“Không phải là em muốn chuyển đi sao? Bây giờ lập tức thu dọn hành lý.” Anh mang ra một cái rương hành lý, đưa tới trước mặt cô, muốn cô nhanh chóng thu thập quần áo của mình.

Cô nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được là bây giờ anh muốn lập tức đuổi cô đi ra ngoài sao?

Được, anh vô tình, cô cũng có khí phách! Thu thì thu…

Cô mở tủ quần áo, lấy quần áo ném một cách lung tung vào trong rương, mắt nhìn thoáng qua thấy anh yên lặng tránh ra, càng tức giận lấy quần áo ném vào trong rương, giận anh lại thật sự có thể để cô đi – tuy rằng đó là cô yêu cầu, nhưng tâm lí người phụ nữ chính là tồn tại một loại trạng thái mâu thuẫn như vậy trong lòng, đối với người mình thích, cho dù trong đầu biết không cần phải thế, trong lòng vẫn không có biện pháp hoàn toàn nghe theo lý trí như cũ.

Cô muốn rời đi khỏi anh là một chuyện, việc anh không cần cô lại là một chuyện khác, nhưng mà chọn một cái rương hành lý lớn nhất trong nhà vội vã đuổi cô đi như vậy, quả thật làm cho cô đau càng thêm đau…

Chương 5.2:

Trứng thối! Anh cũng không ngẫm lại bốn năm nay là ai thay anh giặt quần áo, nấu cơm, làm trâu làm ngựa, hiếu thuận cha mẹ chồng, nuôi dạy con —— không con cái, nguy hiểm thật còn chưa có sinh, bằng không mệt lớn hơn nữa!

Cô lấy hành lý nhét đầy rương, đặt mông ngồi xuống, kéo lên khóa kéo, thở phì phì đi ra phòng ngủ.

"Đều thu hết rồi hả ?" Anh đứng ở ngoài cửa, không muốn nhìn bộ dáng của cô thu này nọ, sợ mình tùy lúc sẽ hối hận, thay đổi quyết định thật vất vả mới làm ra này.

"Tốt lắm." Cô giận dữ trừng anh, đi về phía trước ——

Anh đuổi kịp rất nhanh, cướp lấy rương hành lý của cô đi xuống tầng.

Cô đi theo phía sau anh ra khỏi cửa, nhìn anh để hành lý của cô đặt vào khoang sau của xe ô tô.

"Anh làm gì vậy?" Cô còn tưởng rằng anh vội vã muốn mang hành lý của cô ném ra khỏi cửa lớn nữa.

"Anh giú
<<1 ... 1718192021 ... 27>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2757/3732