ơng đắc ý, tự nhận anh có năng lực hoàn toàn khống chế cuộc sống của chính mình, mang tất cả tinh hoa tính toán đến mức không chê vào đâu được.
Nhưng kết quả là, anh lại ngã một cú ngã đau đớn, ngược lại còn ngã nặng hơn trước kia, bởi vì anh còn làm tổn thương một người phụ nữ yêu anh vô điều kiện .
"Xin anh đừng giả bộ nữa! Anh ngoài miệng nói rất xin lỗi, trong lòng nhất định cảm thấy em rất ngu xuẩn, rất dễ bị lừa đúng không? Em chỉ biết trên thế giới này không có chuyện tốt như vậy, là bản thân quá yêu nên nằm mơ, ngu thì chết, ngu thì chết. . . . . ." Cô cầm lấy tóc của bản thân, chốc lát lại gõ vào cái đầu ngu ngốc của bản thân mình, rất hối hận bản thân năm đó làm sao có thể hồn nhiên như vậy, bị anh nói mấy câu mê tâm hồn, chịu sự hèn hạ này , ngu ngốc bốn năm, hoàn toàn sống ở ảo tưởng mộng đẹp của bản thân .
Bỗng nhiên, cô nhập vai trở thành trò cười trong câu chuyện thiếu nhi, yêu đến long trời lở đất, cái này cô nên thừa nhận như thế nào. . . . . .
"Nhược Duy, em bình tĩnh một chút, muốn làm cái gì đều được, chỉ là đừng làm bản thân bị thương." Anh đứng ở một bước ở ngoài, căng thẳng muốn cô đừng kích động như vậy, anh nguyện ý làm tất cả để bù đắp cho cô, chỉ cần cô muốn, cái gì anh cũng nguyện ý làm vì cô.
"Em không muốn ở nơi này." Đây đã từng là nơi làm cho cô cảm thấy hạnh phúc dào dạt, bây giờ chỉ làm cho cô cảm thấy hô hấp khó khăn, khắp nơi đều tràn ngập suy nghĩ và tình yêu của anh đối với người phụ nữ kia, cô không thể tiếp tục ở tại nơi mà anh chuẩn bị để làm tổ ấm cùng người phụ nữ khác, làm như không có việc gì mà sống.
"Được, chúng ta tìm căn phòng khác chuyển đi." Anh lập tức đồng ý, chuyện này rất dễ dàng.
"Không, em muốn một mình chuyển ra ngoài."
"Cái gì? Ý của em là. . . . . . Muốn cùng anh ở riêng? !" Anh khó có thể tin, chuyện này tuyệt đối là một câu nói đánh sâu vào trái tim anh nhất mà anh nghe được vào đêm nay.
“Em không có cách nào lại đợi ở chỗ này, cũng không muốn gặp anh, em nghĩ muốn chuyển ra ngoài trước, chuyện khác sau này hãy nói." Hiện tại trong đầu cô rối loạn, không thể nghĩ nhiều lắm, ngay cả nhìn anh nhiều vài lần cũng cảm thấy tim đau thắt.
Chuyện khác? Chẳng lẽ cô còn muốn ly hôn với anh? !
"Không được! Chuyện này anh không cho." Anh một mực cự tuyệt, cô muốn nghĩ cũng đừng nghĩ. Trong một đêm mất đi tín nhiệm của cô đã đủ thê thảm, làm sao còn có thể mất đi người của cô?
"Anh nói em nghĩ muốn làm cái gì đều được, lại là gạt em?" Người đàn ông này đến tận cùng còn có cái gì có thể tin tưởng ? Lời nói vừa nói xong cũng không có nghĩa.
"Ngoại trừ rời xa anh và ở bên ngoài tự làm tổn thương chính mình, cái gì đều được."
"Tổn thương của em chính là anh!" Cô đau lòng rống to, bản thân cũng chưa nghĩ tới có một ngày hận anh như vậy.
Trong bốn năm qua, mỗi ngày cô đều bởi vì gặp anh mà cảm thấy vui vẻ, ngay cả ngẫu nhiên có đấu võ mồm cũng có cảm giác ngọt ngào, hoàn toàn không ngờ tới anh là một kẻ lừa đảo tình yêu, thậm chí lợi dụng một lòng say mê của cô để làm thành tựu cuộc sống lý tưởng của anh.
"Rất xin lỗi. . . . . ." Đối mặt với trách cứ của vợ, anh chỉ có thể nói câu xin lỗi này, nhưng thật sự không có cách nào để cô rời đi, bằng không nhất định sẽ làm bản thân hối hận cả đời.
"Hôm nay chúng ta đều mệt mỏi, em nghỉ ngơi sớm một chút." Cô đã nói không muốn gặp anh, anh lấy quần áo tắm rửa, chuẩn bị đến phòng dành cho khách ngủ, để cho vợ yên lặng một mình một chút. Anh muốn đợi cô hết giận sẽ thu hồi quyết định xúc động này.
Cô chan chứa nước mắt, nhìn bóng dáng anh yên lặng rời đi, trong lòng chỉ có oán giận đổ thêm dầu vào lửa. . . . . .
Xem đi, anh chính là như vậy, luôn làm chuyện bản thân muốn làm, nghe chuyện bản thân muốn nghe, thường xuyên coi lời nói của cô như gió thoảng bên tai, thậm chí phẫn nộ của cô cũng không coi là quan trọng.
Trước đây cô luôn cho rằng là bởi vì anh công tác bận rộn mà như vậy, tâm tư không đủ tinh tế về tình cũng có thể tha thứ.
Nhưng hiện tại cô hiểu được chuyện này đều là bởi vì anh không đủ thành ý, coi trọng đối với cô, trong lòng đại khái coi cô trở thành một quản gia đầy đủ tư cách, kèm theo nhân tiện làm bạn giường, về sau còn có thể giúp anh sinh hạ con nối dõi, bảo mẫu của con anh. . . . . .
Trứng thối! Anh thật sự là một ngụy quân tử, lừa cô bốn năm còn chưa đủ, bây giờ âm mưu bị vạch trần, còn không chịu rõ ràng để cô đi, có phải thấy cô dễ bắt nạt hay không, có thể ngoan ngoãn để anh sai bảo cả đời?
Cô lã chã chực khóc, xót xa đầy bụng, nghĩ đến mọi hành động việc làm của người chồng trong mấy năm nay, bả vai càng run run, lệ như suối trào, lúc này nghĩ như thế nào đều cảm thấy chồng mình là một người âm mưu trăm phương ngàn kế, không bao giờ đáng giá để cô trả giá và tín nhiệm một chút nào nữa, thậm chí vấy bẩn trí nhớ tốt đẹp này. . . . .
Đêm nay cô một mình bi thương, nhưng không cho phép bản thân khóc đến quá mức phóng túng, đầu choáng váng mắt sưng, bởi vì từ giờ trở đi, cô cũng không cần vì người đàn ông kia lãng phí cảm tình của bản thân, cũng sẽ không thể tiếp tục làm một người phụ nữ ngốc nghếch nhẫn nhục chịu đựng, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cô lau khô nước mắt, quyết tâm muốn biến đau thương thành sức mạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt người đàn ông cô xem thường. Anh có lẽ có thể ngăn cản cô rời đi, nhưng mơ tưởng chiếm giữ lòng của nàng. . . . . .
"Vợ à, em xem anh mặc bộ nào thì đẹp hơn?"
Một buổi sáng tinh mơ, Trác Diệu Bang tuấn tú trên mặt tươi cười đầy dễ chịu, chọn hai bộ âu phục đến hỏi vợ ở trước bàn trang điểm.
Cô buông lược, quay đầu nhìn người chồng tuấn tú lịch sự, dáng vẻ nhẹ nhàng. . .
"Anh mặc cái gì nhìn cũng đẹp." Cô ăn ngay nói thật, nói xong liền vòng qua anh đi ra ngoài phòng.
Nghe lời ca ngợi Trác Diệu Bang không hề có loại tình cảm vui sướng, bởi vì giọng điệu của vợ bình tĩnh nghe qua giống thờ ơ có lệ, hơn nữa này không có biểu cảm phập phồng gì, càng làm cho anh biết việc này quá nghiêm trọng rồi.
Trước đây cô ngẫu nhiên có hờn dỗi cũng chưa từng có "ngủ riêng" , nhưng mà mặt trời đã mọc mà cô vẫn có thái độ lạnh như băng, dường như còn muốn kết đông lạnh mấy ngàn năm.
Anh thay xong quần áo, đi đến phòng ăn, cô mang sữa đã đun nóng bưng lên bàn. . . .
May mắn, tuy rằng vợ anh không giúp anh chọn quần áo, thêm vào điểm may mắn nhỏ, nhưng mà vẫn giúp anh chuẩn bị bữa sáng của vợ yêu.
Nhưng mà đến gần vừa thấy, trên bàn không có sắc hương vị đầy đủ thường hay thấy, chỉ bày ra bình mứt hoa quả cùng nửa chiếc bánh mì lúa mạch, bánh mì còn chưa được nướng qua, lạnh giống như vẻ mặt của cô vậy.
"Hôm nay bữa sáng ăn như vậy?" Bốn năm nay lần đầu như vậy, anh không quen.
"Không muốn ăn thì thôi, dù sao anh xem báo chí cũng sẽ no." Cô liếc mắt nhìn anh, nhàn nhạt châm chọc, tao nhã xé bánh mì.
Hừ, còn kén chọn, nếu không phải thành thói quen tự nhiên, cô vốn ngay cả sữa cũng không muốn giúp anh hâm nóng .
Trác Diệu Bang nghe vậy, lập tức thu hồi động tác đang muốn lấy báo chí, im lặng uống sữa tươi, ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ sợ bị mẹ quở trách.
Vợ đang ở nổi nóng, anh bớt chọc giận mới tốt. . . . . .
“Em tính đi ra ngoài làm việc." Cô nói.
"Làm việc?"
"Đúng, em muốn tìm việc làm, kiếm tiền nuôi sống bản thân."