ột người phụ nữ chạy ra từ căn nhà, giống như kịch bản sân khấu nhào vào ôm ấp của người đàn ông. Giai Giai giọng nói thất vọng. “Chị hai...”
Hai người kia ôm nhau nói nhỏ gì đó, sau đó cùng đi vào căn nhà kia.
“Được rồi, giờ các người có thể xuống xe, nhưng mà muốn bắt gian tại trận phải chờ một chút nữa, bọn họ chưa cởi quần áo, các người không thể làm gì được, hơn nữa sẽ làm họ có lý do báo cảnh sát.”
Tài xế taxi phóng khoáng truyền đạt kinh nghiệm.
Giai Giai lòng đầy căm phẫn. “Chị hai, chúng ta đi vào!”
Khương Hiểu Nguyên níu tay Giai Giai lại, vẻ mặt tỉnh táo dị thường. “Chúng ta trở về đi.”
Giai Giai thật sự tức điên lên. “Chị hai, thế nào có thể trở về?! Phải làm cho người đàn bà đó đẹp mặt chứ!”
Điều này ngay cả lái xe tắc xi cũng nhìn không vừa mắt. “Ai da, bây giờ vợ lớn đều không có can đảm giống cô, khó trách tiểu tam ngày càng nhiều!”
Khương hiểu Nguyên xoa xoa ấn đường. Một ngày mệt mỏi sớm làm cô toàn thân rã rời, nếu bây giờ thật sự phải đi “bắt gian”, cô cũng không có sức lực cãi nhau, càng không thể đánh lại tiểu tam. “Giai Giai, tôi không làm được, dựa vào tính cách của anh ấy, trước khi không chia tay với tôi, giữa họ cũng sẽ không phát sinh quan hệ.”
“Chia tay?!” Giai Giai kêu to.
“Nếu anh ấy thật sự thích cô ta, chắc chắn sẽ tìm tôi ly hôn.”
“Nhưng rõ ràng đây là luật sư Tống có lỗi! Chị Hai, em không tin không tìm được luật sư giỏi hơn luật sư Tống, chúng ta sẽ kiện người đàn bà kia phá hoại gia đình!”
“Phá hoại gia đình”?
Hóa ra hôn nhân của cô đã phát triển đến mức ly kì giống phim truyền hình?
“Quay về Đài Bắc đi.”
Giai Giai thật sự không nỡ. “Chị Hai?”
“Anh lái xe, xin đưa chúng tôi trở lại nhà hàng lúc nãy, cảm ơn.”
Khương Hiểu Nguyên dọc đường luôn trầm mặc.
Rất nhiều chuyện cũ của hai người liên tục xuất hiện trong đầu, cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cảm nhận của mình lúc hai người mới quen nhau, nhớ tới lời đề nghị khi đó của cô: “Nếu tương lai thật sự tìm được người yêu chân chính của mình...” Khi đó, hắn chỉ cười nhạt.
Hôn nhân của bọn họ không được xây dựng trên nền tảng vững chắc của tình yêu, một lần động đất nhỏ, bất ngờ chẳng kịp hét lên đã sụp đổ. Nhưng cô muốn biết rõ suy nghĩ của người đàn ông này đối với mình như thế nào? Chẳng lẽ chỉ vì một người bạn gái cũ cũng có thể kết thúc hôn nhân của họ? Khi anh đeo nhẫn cưới cho cô chẳng lẽ không nghĩ đến lời thề cả đời bên nhau?
Bọn A Kiệt ăn cơm trở về, đoàn người im lặng lái xe về Đài Bắc, ngay cả A kiệt hay nói đùa cũng cảm nhận được không khí căng thẳng, mọi người trong xe không có như mọi khi vui sướng vì hoàn thành công việc, chỉ có một không khí nặng nề vô hình đè ép làm người ta không thở nổi.
“A Kiệt.”
“Vâng, chị hai!”
“Tìm chỗ ngừng xe nột chút, tôi thật đói bụng.”
“Được.”
Bọn họ mua rất nhiều MacDonald về xe ăn, nhàn rỗi nói chuyện công việc, xe quay về công ty đúng mười giờ tối.
“Chị hai, chúng ta đi ăn đêm nha?” A Kiệt đề nghị.
“Mọi người đi đi, tôi hơi mệt.”
Khương Hiểu Nguyên đổi sang lái xe của mình về nhà.
Tại nhà.
Nghiêm túc mà nói, đây là nhà của Tống Tử Ngôn, ba tháng này cô chẳng qua chỉ là khách trọ, phòng vẫn giữ lại cách bài trí cùng màu sắc anh thích. Đồ của cô từ trước đến nay không nhiều lắm, chỉ có phòng thay quần áo, bàn trang điểm, phòng tắm mới có chút gì đó nữ tính.
Cô thở dài, nhìn phòng khách cô đơn lạnh lẽo. Thu nhập của văn phòng luật sư làm chất lượng cuộc sống của họ đạt mức tốt nhất, ở trong khu nhà cao cấp đường Tín Nghĩa, mời nhà thiết kế trang trí phòng ở, đồ dùng trong nhà đều thuộc loại có thương hiệu nổi tiếng, có dì giúp việc dọn dẹp nhà cửa, cho dù không có nàng làm cơm, chỉ cần một cuộc điện thoại, sẽ có người chuẩn bị thức ăn chu đáo rồi đem tới, cuộc sống như thế tuyệt đối khiến nhiều người hâm mộ.
Nhưng tình yêu đặt ở đâu? Hôn nhân không tình yêu? Người lớn đều nói đi xem mắt tốt lắm, lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, tình yêu có thể bồi dưỡng sau khi cưới, nhưng mọi người cũng không nghĩ tới, cô và Tống Tử Ngôn đều tập trung vào sự nghiệp, công việc bận rộn đến nỗi đem người kia xem như đối tượng được lên kế hoạch trong cuộc đời, chỉ là thêm một người bên cạnh, trong giấy chúng minh lại thêm một cái tên, sau khi kết hôn bọn họ chưa khi nào cố gắng bồi dưỡng tình cảm, cho nên từ khi bắt đầu đến bây giờ, hai người nói chuyện với nhau không nhiều lắm, anh lại càng ít nói, cho dù cô cố gắng tìm đề tài tán gẫu, phản ứng của anh cũng không nhiệt tình, nhưng cũng không đến nỗi thờ ơ, chính là vô vị.
Cô cúi đầu, tháo nhẫn cưới xuống.
Thời gian trước đi Cao hùng làm việc vài ngày, ánh mặt trời Cao hùng làm da cô có vài chỗ ngâm đen. Có lẽ cô nên nhận một dự án nữa ở Cao Hùng, lại đi Cao Hùng hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, phơi nắng cho làn da đều màu, tốt nhất là phơi đến khi trong lòng không còn khó chịu nữa.
Cô đứng dậy, đi trở về phòng ngủ, tắm rửa rồi đi ngủ, cố ý quên đi chiếc nhẫn cưới đang đặt trong phòng khách.
Tắm xong, nằm trên giường, rõ ràng thân thể mệt mỏi gần chết, thế nhưng một chút buồn ngủ cũng không có. Cô nằm im, suy nghĩ lung tung trong đầu vẫn quanh quẩn việc kia, cho đến bốn giờ sáng, trong khi nửa mơ nửa tỉnh, cô nghe thấy âm thanh mở cửa, lập tức bừng tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của anh. Cô nghe thấy anh đặt một vật kim loại gì đó lên bàn trang điểm. nhẫn cưới sao? Anh không cần cuộc hôn nhân này, cho dù cô để nhẫn cưới ở chỗ nào thì sao chứ?!
Cô thừa nhận mình đang giận.
Sau đó là âm thanh anh đi vào phòng tắm.
Cô mở mắt ra.
Không ngờ đúng lúc anh ngoảnh mặt lại, đã thấy cô. “Anh đánh thức em sao?
“Ừ.”
“Em để quên nhẫn ở phòng khách, anh đem nó đặt ở trên bàn trang điểm.”
“Ừ.”
Hừ! Không phải chỉ có mình anh mới biết “ừ” rồi lại “ừ”. Có lẽ do áy náy, người đàn ông này lại có thể hỏi: “Em có khỏe không?”
Khương Hiểu Nguyên trợn mắt nhìn ông xã còn xa lạ hơn so với bạn bè bình thường, lạnh lùng hỏi lại: “Anh cho rằng em “rất khỏe” sao?”
Tống Tử Ngôn híp mắt, chỉ cho là cô bị đánh thức nên tức giận. “Lần sau về trễ, anh sẽ ngủ ở phòng khách.”
Luật sư bao giờ cũng nghĩ nhanh đến biện pháp dàn xếp.
Cô cười ngọt ngào. “Sao không trực tiếp ở lại Đài Trung một đêm rồi hãy về.” Cô lạnh giọng nói.
Tống Tử Ngôn im lặng không nói lời nào. Ở nhà hàng anh biết bà xã không vui khi anh rồi đi, cho nên nói chuyện cùng Tú Thanh xong, anh lập tức chạy như bay về Đài Bắc.
Nếu biết về đến nhà phải đối mặt loại tình huống không thoải mái này, anh sẽ cho xe chạy chậm một chút...
Anh quay đầu đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Cô trừng mắt nhìn chùm đèn thủy tinh trên trần nhà, đôi mắt bỗng cảm thấy ươn ướt.
“Nên làm gì bây giờ...”
Cô nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi thấm vào tóc.
Chương 2
Tống Tử Ngôn đứng trước cửa sổ sát sàn, ánh mặt trời chói mắt phủ lên người anh.
“Luật sư Tống, đã đến giờ.”
Anh không quay đầu, dường như không nghe thấy trợ lý đang nhắc nhở, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ. Trợ lý đứng phía sa