ầu, xấu xí, hay bắt nạt bạn học, lại còn chảy cả nước mũi nữa!”
Bạch Nhạc Ninh phì cười: “Thật sự có chảy nước mũi à?”
Trần Hiểu Ý nói như thật: “Dĩ nhiên, tớ vẫn nhớ rất rõ!”
Sắc mặt Lục Vịnh tái mét, cố gắng lắm mới không tiến lên đánh vào mặt Trần Hiểu Ý, cậu ta hít sâu một hơi, cố nở ra một nụ cười hết sức khó coi: “Cũng đã là chuyện xưa rồi, vậy mà cậu vẫn còn nhớ, chẳng qua...” Cậu ta nhấn mạnh: “Tôi đã tốt nghiệp đại học, sớm hơn các cậu một năm!”
Trần Hiểu Ý khoa trương ngạc nhiên, “Thật hay giả vậy? Ha ha, Ninh Ninh, cậu có thấy buồn cười không, thì ra đi học ở nước ngoài có thể có bằng cấp dễ dàng như vậy! Sớm biết thế thì tớ cũng đi du học, nói không chừng cũng có thể cầm được hai cái bằng tiến sĩ đấy!”
Bạch Nhạc Ninh kéo áo Trần Hiểu Ý, muốn bảo cô nói ít thôi, các cô không phải cố tình đến đây để trêu chọc Lục Vịnh, huống chi sắc mặt của đối phương cũng đã rất xấu rồi, chẳng may cậu ta muốn động tay động chân, bọn cô chỉ có hai người, chưa chắc có thể chiếm được thế thượng phong.
Nhận ra được sự nhắc nhở của bạn tốt, Trần Hiểu Ý tiêu sái phất phất tay, vội vàng tránh Lục Vịnh giống như đang tránh tà: “Bọn tôi còn có chuyện, gặp lại sau học-trưởng-Lục!” Ba chữ cuối cô cố tình nói to, trong giọng nói còn mang theo vài phần khiêu khích.
Ai ngờ Lục Vịnh không để ý tới sự khiêu khích của cô, chỉ xoay người lại nhìn Bạch Nhạc Ninh, cười bí hiểm: “Chồng chưa cưới của cậu tên Bạc Cạnh phải không? Nếu tôi nhớ không lầm thì trước kia anh ta đã từng đi họp phụ huynh cho cậu, cậu và cha cậu rất tin tưởng anh ta sao? Ha ha, một người đàn ông nếu muốn thành công, biện pháp tốt nhất là thông qua phụ nữ đúng không? Cậu không sợ... anh ta âm thầm chiếm đoạt tài sản nhà họ Bạch, sau đó phát triển sự nghiệp riêng của anh ta sao?”
Bạch Nhạc Ninh mở miệng, nhưng chẳng biết tại sao, lời vừa ra đến miệng lại không thể thốt ra.
Cô còn nhớ mấy ngày trước, lúc ăn cơm, baba có nhắc tới mấy người quen trong giới, cũng dẫn sói vào nhà, sau khi bị con rể nuốt lấy cổ phần thì lại ly hôn với con gái của bọn họ.
Lúc ấy, baba còn cười nói với anh Bạc: “Tiểu Cạnh, con không phải là loại người lòng lang dạ sói này chứ?”
Bạch Nhạc Ninh vốn chỉ coi đây là một chuyện cười, nhưng bây giờ nghe Lục Vịnh nói chắc chắn như vậy khiến cô không nhịn được mà có chút hoài nghi, chẳng lẽ lúc đó baba nói như vậy là để nhắc nhở anh Bạc? Hay là đang nhắc nhở cô? Không đúng, anh Bạc không phải loại người như vậy? Vậy rốt cuộc lời nói của Lục Vịnh là có ý gì? Tại sao baba lại nói như vậy?
Trông thấy Bạch Nhạc Ninh có vẻ xao động, trên mặt còn có chút nghi ngờ, Lục Vịnh biết mục đích của mình đã thành công một nửa, vì vậy cậu ta nói một câu cuối cùng: “Có nghi vấn gì thì cứ hỏi tôi.” Sau đó chỉ cười nói tạm biệt với bọn họ, hai tay đút vào túi quần, xoay người rời đi, dáng vẻ vô cùng lưu manh.
Trần Hiểu Ý hồi thần lại thì giật mình vỗ vỗ ngực: “Thật là tổn thọ mà! Đang yên đang lành, thằng nhóc thúi kia sao tự dưng lại cười âm hiểm như vậy chứ?”
Ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Bạch Nhạc Ninh: “Đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn, lòng dạ tiểu nhân, cậu đừng trúng kế của cậu ta! Tớ cảm thấy mặc dù Bạc Cạnh có chút gian xảo nhưng năng lực không tệ, anh ấy không cần thiết phải tăm tia đến công ty nhà cậu! Hơn nữa, nếu không nhờ anh ấy thì Bạch thị có thể phát triển như bây giờ sao?”
“Tớ biết, chẳng qua chỉ có chút lo lắng mà thôi...” Bạch Nhạc Ninh tự mình lẩm bẩm, cô sửng sốt hồi lâu rồi lại đột nhiên nói với Trần Hiểu Ý: “Đương nhiên là tớ tin tưởng anh Bạc, Lục Vịnh nói vậy, nhất định là trong công ty của baba có người nói xấu anh Bạc, sau đó mới truyền đến tai cậu ta! Không được... Ý Ý, tớ phải tới công ty của ba tớ một chuyến, không thể đi cafe với cậu rồi!”
Trần Hiểu Ý vỗ mạnh vào lưng cô: “Aiz, tớ đã sớm biết cậu là người đã có chồng thì không cần bạn bè! Được rồi, đi đi, đi đi, tớ mới không thèm ngăn cản cậu đâu!”
Bởi vì thứ hai Bạch Nhạc Ninh chỉ học có hai tiết cho nên cô gọi một chiếc xe chạy thẳng tới công ty xây dựng Bạch thị, cũng không cần phải lo lắng trễ học.
Kể từ khi lên đại học, thời gian của Bạch Nhạc Ninh so với ngày thường còn rảnh rỗi hơn nhiều, bình thường khi cô không có tiết học, cũng không phải đi cùng với Trần Hiểu Ý thì sẽ chạy đến Bạch thị, quấn lấy Bạc Cạnh, bắt anh nói chuyện với cô, hoặc làm một cô chủ nhàm chán, đi đây đó quan sát để giết thời gian.
Dù sao Bạch Nhạc Ninh cũng tự nhận mình chẳng phải là loại học sinh chăm chỉ giỏi giang, chỉ cần đủ điểm để qua là tốt rồi, đối với chuyện này, Bạc Cạnh và cha Bạch cũng không yêu cầu quá cao.
Cũng chính vì vậy, mấy cô tiếp tân ở đại sảnh tầng trệt của công ty xây dựng Bạch thị đã sớm biết Bạch Nhạc Ninh, đồng thời cũng biết cô và phó tổng giám đốc đẹp trai đến mức không có thiên lý kia đã đính hôn, hai người lại còn rất ân ái.
Tình yêu lãng mạn, ai nấy đều thích nghe những chuyện yêu đương của hai người, vì vậy khi rảnh rỗi, đám chị em phụ nữ trong công ty lại lôi bọn họ ra để tám, thuận tiện chia sẻ một chút chuyện tình của mình.
“Chị đã nói với cô rồi, công chúa nhỏ của Bạch thị chúng ta, dáng dấp đã đẹp thì thôi, dù sao thiên kim tiểu thư xinh đẹp nhà giàu cũng có rất nhiều, nhưng cô ấy thật là tốt số nha!” Cô gái tiếp tân đang lúc rảnh rỗi, thấy trong đại sảnh cũng chẳng có mấy người, không ai chú ý đến mình thì không nhịn được mà quay sang phía người mới, phát huy tinh thần bát quái.
Người mới có chút mờ mịt: “Tốt số?” Cô là nhân viên mới đến ngày đầu tiên, cũng chưa hiểu rõ ý của đàn chị.
Đàn chị Ất tiếp tục nói: “Phó tổng giám đốc Bạc, Bạc Cạnh của chúng ta, cô không biết sao?”
Phó tổng giám
đốc Bạc? Dĩ nhiên là cô biết! Không chỉ là biết mà còn là biết rất rõ!
Người mới lập tức gật đầu, vẻ mặt mơ mộng, “Rất đẹp trai, lại còn trẻ.... Ngày hôm qua anh ấy còn cười với em! Em, em.... suýt chút nữa thì ngất rồi...”
Đàn chị Giáp vỗ vỗ vai đầy thông cảm, thành khẩn nói: “Cô bé, phó tổng Bạc đối với ai cũng đều cười như vậy, đó là bởi vì anh ấy không giống phó tổng Đào, không phải là một người đàn ông vô tình!”
Đàn chị Ất cũng vỗ vai người mới, khuyến khích nói: “Ráng học hỏi kinh nghiệm của tụi chị nhiều một chút, như vậy thì cô sẽ không bị ngất xỉu khi trông thấy nụ cười của phó tổng Bạc.”
Dừng lại trong chốc lát, đàn chị Giáp lại tiếp tục bát quái: “Nhưng mà em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, phó tổng Bạc của chúng ta đã đính hôn rồi, nhìn thấy không, trên tay anh ấy còn đeo một chiếc nhẫn kim cương số lượng có hạn, đó không phải là trang sức mà là nhẫn đính hôn! Vợ chưa cưới của anh ấy chính là công chúa nhỏ của Bạch thị chúng ta đấy!”
Người mới chớp mắt vài cái: “Còn trẻ như vậy mà đã đính hôn rồi? Chẳng lẽ bởi vì phó tổng Bạc muốn bám váy quan hệ.....”
Mới 30 tuổi mà Bạc Cạnh đã có thể bò lên vị trí này, đạt được tiêu chuẩn giống như anh, quả thật cũng coi như là quá trẻ tuổi rồi.
Tiền bối Ất lập tức vì bạch mã hoàng tử trong lòng mình mà giải thích: “Cô không hiểu thì đừng nói lung tung! Phó tổng Bạc đối với Bạch tiểu thư là một lòng một dạ, nói theo cách của tôi là, trên thế gian này không có ai si tình hơn phó tổng Bạc nữa! Nếu không thì công chúa nhỏ sao có thể tốt số như vậy được? Người ta