Thấy hai người anh một câu em một câu, Bạch Vân lại không nghe, chỉ có vẻ đăm chiêu nhìn Khấu đang trầm mặc ăn bữa sáng, sau đó đột nhiên nói: "Khấu, chút nữa em muốn đến bệnh viện, anh có thể đưa em đi không?"
Khấu Thiên Ngang sửng sốt, hai người đang tranh cãi ầm ĩ cũng im lặng, ba người đều kinh ngạc nhìn Bạch Vân.
"Đi bệnh viện." Bạch Vân uống thìa cháo cuối cùng, sau đó cầm khăn lau miệng, vẻ mặt tự nhiên nói: "Nếu anh không có chuyện gì làm, thì có thể theo giúp em được không?"
Anh há miệng thở dốc, biểu hiện trên mặt thay đổi trong nháy mắt, nhìn vẻ mặt bình thản ung dung của cô, giống như không có chuyện gì, cuối cùng anh không nói gì, cúi đầu ăn cơm.
"Khấu?" Bạch Vân nhẹ giọng gọi: "Anh muốn đi theo giúp em không?"
Chương 8
Bạch Vân dắt Khấu đi hết hành lang màu trắng của bệnh viện, đến phòng bệnh đặc biệt mà cha anh đang nằm.
Đến trước cửa phòng bệnh Khấu Thiên Ngang đứng lại, Bạch Vân ngẩng đầu nhìn anh, nói khẽ: "Nếu không muốn vào, thì đừng miễn cưỡng."
Anh không nói gì, chỉ đẩy cửa ra.
Bạch Vân thở nhẹ ra, đi vào cùng anh.
Alex nhìn thấy anh, hơi sửng sốt, rồi đứng dậy đi tới.
"Tình trạng của ông ấy thế nào rồi?" Bạch Vân hỏi nhỏ.
"Ngày hôm qua ông ấy vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sau khi tình trạng ổn định mới chuyển qua đây." Alex mỉm cười, nói rõ bệnh tình của lão Bart.
Bạch Vân đi tới, cầm lấy tay ông đang buông thõng xuống mép giường, đặt lại lên giường.
Alex nhìn cô, nhỏ giọng hỏi Khấu Thiên Ngang: "Em nghĩ anh sẽ không đến."
"Anh sẽ không." Vẻ mặt Khấu Thiên Ngang không thay đổi trả lời.
Nhưng anh vẫn đến, Alex giật giật khóe miệng, nhìn Bạch Vân, quả nhiên vì cô ấy mà đến, Khấu ca liếc một cái, anh tự đưa tay lên vuốt mặt, ngáp một cái rồi nói: "Cả đêm qua em không ngủ, hai người đến rồi, vậy em về trước nghỉ ngơi đây, bye!" Nói xong phất tay một cái liền đi ra ngoài.
"Chờ một chút..."Khấu Thiên Ngang cau mày, vội vàng ngăn Alex lại, ai ngờ Bạch Vân anh lại.
"Để cho cậu ấy đi đi, dù sao ở đây cũng không có chuyện gì làm, nên chăm sóc ông ấy cũng tốt."
"Em không cần thiết..."
"Dù sao ông ấy cũng là cha anh." Bạch Vân giơ tay khẽ vuốt mặt anh, dịu dàng nói: "Tuy nhiên em cũng biết ông ấy là người rất tệ, nhưng nếu không có ông ấy, thì sẽ không có anh, ít nhất em cũng nên cám ơn ông ấy vì đã sinh ra anh."
"Người sinh anh ra chính là mẹ anh." Anh nhăn mặt, hừ lạnh một tiếng.
Bạch Vân mỉm cười, dịu dàng nhìn anh nói: "Đừng như vậy, dù sao chỉ hôm nay thôi, anh không nhất định phải đợi ở đây."
Cô biết anh sẽ không để cô một mình ở đây!
Anh nhếch môi, tức giận trừng cô, nhưng Bạch Vân chỉ nhìn anh rồi cười, Khấu Thiên Ngang hết cách với cô, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện, bước đến cửa sổ, kéo ghế ra ngồi xuống.
Bạch Vân cười cười, rót cho anh ly nươc, "Uống ly nước đi."
"Chỉ có hôm nay!" Anh trừng cô, ấp úng nói.
"Em biết." Giọng cô mang theo ý cười trả lời, thông minh không nói thêm gì nữa.
Cầm lấy từ báo tiếng Anh lúc nãy Alex để lại trên bàn, anh mở báo ra che tầm mắt của mình lại, hoàn toàn không chú ý đến lão gia hỏa đang nằm trên giường bệnh kia.
Buổi sáng, trừ lúc bác sĩ và y tá vào phòng thì anh phải đứng lên để phiên dịch, những lúc khác anh đều ngồi lỳ trên ghế, không nói tiếng nào, cho đến khi chuông điện thoại vang lên.
Hạ tờ báo bị anh xem nát bấy xuống, nhìn Bạch Vân lấy điện thoại ra rồi nhanh chóng nhấn phím từ chối cuộc gọi, rồi đi ra ngoài, anh nhíu mày hỏi: "Em đi đâu vậy?"
"Đi ra ngoài gọi điện thoại, trong phòng bệnh có một số thiết bi sẽ bị ảnh hưởng bởi sóng điện từ của điện thoại, vừa rồi em quên tắt điện thoại." Bạch Vân đứng ở cửa nói: "Em ra ngoài gọi điện, sẽ nhanh trở lại thôi."
"Ai gọi đến vậy?"
"La Lan."
"Đừng đế ý đến cô ấy."
"Em nhờ cô ấy trông tiệm, nếu không để ý đến cô ấy, cô ấy sẽ phát điên."
Anh ném từ báo sang một bên, đứng lên, "Anh đi với em."
"Khấu..." Bạch Vân buồn cười nhìn, "Ông ấy vẫn đang ngủ, sẽ không ăn thịt anh."
Sắc mặt anh hơi khó coi, sau đó như lão đại khó chịu đặt mông ngồi xuống ghế.
"Em đi một lát rồi sẽ quay lại." Cô cười cười xin lỗi, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi cô đi, phòng bệnh càng yên tĩnh hơn, ngoài âm thanh có quy luật của thiết bị điện tử thì hoàn toàn yên lặng.
Anh lại cầm tờ báo nát vụn kia lên, làm như không thấy gì.
Tích... tích...tích...tích...
Anh biết âm thanh kia là của máy điện tâm đồ, không hiểu vì sao anh cảm thấy âm thanh này hình như lớn hơn so với vừa rồi, khiến anh càng phiền não.
Buông tờ báo xuống, anh trừng máy điện tâm đồ đang nhảy đang nhảy kia, đột nhiên, khóe mắt anh hình như thấy ngón tay của lão gia hỏa đang nằm trên giường động đậy, anh nhìn kỹ cái tay đó, nó vẫn không nhúc nhích.
Anh nhếch môi, suy nghĩ một lúc, mới đứng lên, đi qua xem xét.
Người đàn ông vẫn nằm trên giường ngủ say như cũ.
Khấu Thiên Ngang nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn kia, có vẻ ông đã già đi rất nhiều, đột nhiên anh cảm thấy ông ấy không hề giống người đàn ông cao cao tại thượng, nghiêm khắc và lộng quyền trước kia nữa.
Ông ấy già rồi, mái tóc vốn dày rậm giờ đã trở nên thưa thớt, trên mặt trừ giữa chân mày ra những chỗ khác đều có thêm vài nếp nhăn, một đôi tay có lực cũng vì già mà nhăn nheo thô ráp, lộ đầy gân xanh vag mạch máu ra ngoài.
Nhìn người đàn ông không lạnh lùng lãnh khốc, không cao cường và đẹp trai như trước nữa, mà người nằm trên giường là một ông lão, dáng vẻ cao lớn giống mình, nhưng giờ phút này người đàn ông uy nghiêng cường tráng trong trí nhớ lại biến thành một ông lão nhỏ bé bình thường.
Anh nhớ như in năm đó, khi người đàn ông này tìm được anh thì dáng vẻ rất uy nghiêm, anh tuấn. Từ nhỏ anh đã cho rằng cha của mình chết rồi, giống như những đứa trẻ mất cha khác, anh đương nhiên cũng từng mơ ước rằng cha của mình chưa chết, hơn nữa ông ấy chính là người giàu có hoặc là anh hùng, chỉ vì nguyên nhân bất đắc dĩ nên mới không biết đến sự tồn tại của anh.
Ai biết, mơ ước lúc nhỏ lại trở thành hiện thực sau khi mẹ chết đi.
Đã từng, anh đã từng muốn hô to cho toàn thế giới biết, anh không phải bị vứt bỏ, anh có cha, người đàn ông này là cha anh! Anh có một người cha vĩ đại lại là người có tiền!
Có tiền, không sai! Vĩ đại? Trừ khi trời sập!
Không lâu sau anh biết, ông ấy là người có tiền, nhưng không phải anh hùng, anh luôn tự tìm lý do thay ông ấy để tự thuyết phục chính mình.
Ông ấy cũng là người đương nhiên cũng phải có khuyết điểm.
Lãnh khốc? Ở trên thương trường đương nhiên phải ngoan độc mới có thể kiếm tiền. Độc tài? Không, đó là vì ông ấy có chủ kiến. Ngoan cố? Có lẽ ông ấy hơi ngoan cố, nhưng có khi vẫn nghe ý kiến của người khác, nhưng điều này rất ít khi xảy ra...
Người đàn ông này rất ít khi để ý đến những đứa con khác? Anh tự nói với mình, có thể vì cha anh quá bận. Ông