ộ ra vẻ tươi cười mê người vừa thu hồi ánh mắt đang đánhgiá nàng, kính cẩn nói: “ Tại hạ họ Long, tên một chữ Tiêu. Hôm nay đặc biệt đếnbái phỏng, không cầu y hỏi dược, nghe được cô nương y thuật trác tuyệt, tâm địaBồ tát, muốn được chiêm ngưỡng phong thái cô nương thôi.”
Người này không thành thật, thu lại nét mặt tươi cười, nàng nghiêm mặt nói:“Giờ đã thấy được rồi vậy nên làm thế nào đây?”
Người nọ hơi ngạc nhiên, không dự đoán được Liên Kiều lại hỏi như vậy, lậptức ý cười càng sâu: “Trăm nghe không bằng một thấy, Liên cô nương thật sự đãcho Long mỗ một ấn tượng sâu sắc a.”
“Quá khen”. Liên Kiều ôn hoà đáp lại, chờ phản ứng của đối phương.
Long Tiêu nhìn quanh sau đó ánh mắt dừng lại trên người Liên Kiều nói: “Liêncô nương, y quán bố cục thật hợp lý, phân loại chính xác chỉ nhìn sơ cũng biếtbố cục y quán đã nói lên được Liên cô nương thật sự là có kiến thức hơnngười.”
Nàng cười nhìn hắn nhưng không nói, nhìn hắn làm như thế nào để diễn trọn vainày.
Quả nhiên hắn còn nói: “Tại hạ cũng là gia truyền nghề y, muốn cùng cô nươngluận bàn, hy vọng được chỉ giáo.” Xem xem, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
“Không dám không dám, Long công tử hẳn là cũng nhìn thấy bên ngoài có nhiềungười chờ xem bệnh, công tử quý nhân bận rộn, tiểu nữ tử không tiện quấy rầy.”Còn muốn bàn luận, thật muốn đem cái đồ ngốc này ra băm chặt rồi ném ra ngoàiquá.
Nhưng mà hình như cũng không dễ dàng đuổi cổ hắn đi như vậy, lại nghe hắnnói: “Kỳ thật cô nương thân mình có chút dị thường, Long mỗ cả gan, có thể haykhông cho tại hạ bắt mạch giúp cô nương
Liên kiều trong lòng trầm xuống, bất giác ghé mắt nhìn hắn, người này bìnhtĩnh tự nhiên, cố thu lại ánh mắt sắc bén, bí hiểm của mình. Hắn không phải đãnhìn ra cái gì chứ. Tuy rằng từ khi hồn phách bám vào thân thể này đến nay khôngxuất hiện trục trặc gì, nhưng lời nói của người này làm nàng có chút khẩntrương, chẳng lẽ bản thân mình có cái gì không hợp lý, nhưng lại không cảm giácđược là có chổ nào.
Hít một hơi thật sâu, Liên Kiều quả quyết nói: “Vâng, làm phiền công tử.” Dùsao bị xem một chút cũng không chết.
Chậm rãi kéo ống tay áo lên, hắn gắt gao nhìn nàng lộ ra cổ tay trắng muốtnhư ngọc, nàng nhíu mi, người này ánh mắt thật quá trắng trợn đi, tay nàng xemtốt như vậy sao? Nhịn không được buông tay áo xuống, người nọ thấy thế lại bướctới lập tức đem tay áo nàng kéo cao lên, lộ ra cánh tay phấn nộn.
“Cô nương…. Ngươi làm gì vậy.” Y mã cùng Tiểu Đức đồng thời lên tiếng. Lại bịhai người hầu kia ngăn lại.
Liên Kiều cũng cả kinh, không nghĩ tới hắn đột nhiên ra tay. Muốn tránh thoátkiềm chế nhưng lại như thế nào cũng không thể động đậy.
“Buông tay.” Nàng quát khẽ, trong lòng tức giận, tự trách mình dẫn sói vàonhà.
Người nọ gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay nàng, rồi sao đó mới chậm rãi chuyểnánh mắt nhìn lên gương mặt nàng, nheo mắt nhìn nàng, đột nhiên buông tay, quayngười lại đi nhanh ra ngoài.
Liên Kiều kinh hãi chưa định hồn, tim thình thịch đập nhanh đến khi hắn biếnmất, trong đầu dày đặc ánh nhìn của hắn lúc rời đi.
Hắn rốt cuộc là ai? Nàng cảm thấy được mình như đang bị một lực lượng vô hìnhcuốn mình vào một trận lốc xoáy.
Hai ngày nay Liên Kiều trước sau vẫn vì cái tên nam tử mắt phượng kia độtngột đến y quán mà cả người cảm thấy không thoải mái, ánh mắt hắn nhìn nàng làmnàng nổi cả da gà.
Y Mã ôm gói thảo dược đi vào thái y viện, liền nhìn thấy Liên Kiều ngồi ởtrước sảnh không biết đang làm cái gì đó kỳ kỳ quái quái.
“Cô nuơng, ngươi đang làm gì vậy?” Y Mã tò mò hỏi.
“Ám tiễn.” Liên Kiều trả lời mà đầu cũng không nâng lên. Mấy ngày nay gặpquái nhân, không làm ám khí phòng thân thì khó giữ được cái mạng nhỏ nàynha.
“Đó là cài gì vậy?” Y Mã vẫn rất ngạc nhiên, chủ tử trả lời như vậy cũng nhưchưa nói, nàng nghe hoàn toàn không hiểu.
“ Dùng để giết người.”
“A” Y Mã kêu lên một tiếng sợ hãi, ngơ ngơ ngác ngác nhìn chủ tử của mình.Lập tức lại bất đắc dĩ thở dài, trong lòng đem cái tên sắc lang chết tiệt mà haingày trước khi dễ tiểu thư mắng cho thối đầu. Nếu không vì hắn, người ôn nhuxinh đẹp, thần thông quản đại, không gì làm không được Liên đại thái y như thếnào vẫn rầu rĩ không vui chứ, còn làm loại đồ nguy hiểm này để phòng thân. Buôngthảo dược xuống, Y Mã tiến đến trước mặt Liên Kiều, cố ý nở ra một nụ cười thậttươi.
Liên Kiều liếc nhìn nàng, tức giận nói: “Gì chứ, sao lại cười gian tà nhưvậy?”
Y Mã vẫn như cũ, ngọt ngào cười nói: “Tiểu thư, nghe nói sứ giả Lương quốcđến, Hoàng thượng bãi yến ở Quỳnh Hoa điện đó.”
Tặng cho nàng ta một cái nhìn xem thường, Liên Kiều nói giọng mang theo buồnbực: “Không phải chuyện của ta.”
Y Mã không tha, tiếp tục nói: “Nghe nói sứ giả Lương quốc cũng có địa vị rấtlớn, là đệ đệ của Hoàng đế Lương quốc, là một vị vương gia nha. Hơn nữa ta cònnghe nói, vị vương gia này bộ dạng anh tuấn bất phàm, còn xinh đẹp hơn cả nữnhân, uy vũ hơn cả na nhân nha.”
Aiz, tiểu nữ hài thật là dễ dàng bị tuấn mỹ nam tử làm ảnh hưởng cực độa.
Liên Kiều lại tặng tiếp cho nàng một ánh mắt xem thường lớn hơn, lạnh lùngnói: “Vậy gọi là yêu nhân.”
Ai nha, tiểu thư của các nàng sao không có một chút lòng hiếu kỳ nào hết vậy.Nàng đã sử dụng hết các tính từ để hình dung, vậy mà Liên đại thái y vẫn khôngcó phản ứng a. Có phải có vấn đề gì hay không? Mặc kệ, cao nhân đều cao cao tạithượng, với chỉ số thông minh của nàng không cách nào lý giải được suy nghĩ củatiểu thư nhà nàng a, vẫn là nên ngoan ngoãn đảo dược đi.
Tối mới vừa cơm nước xong, Liên Kiều chuẩn bị đi ngủ sớm một chút, không ngờtới Phú công công lê một thân thịt béo đi vào thái y viện, triệu nàng đến QuỳnhHoa điện. Ba chân bốn cẳng chạy qua nhờ Y Mã giúp đỡ một chút về cách ăn mặc,liền vội vàng đi theo Phú công công.
Dọc theo đường đi Liên Kiều nghĩ đến cái gọi là Hoàng đế triệu kiến, kỳ thậtlà cái tên sứ giả Lương quốc kia nghe nói Cách tát quốc có một nữ thần y nênmuốn gặp thôi. Hứ, nàng cũng không phải tam bồi, kêu đến là đến, hoặc là mèo haychó kêu là đến ngay. Nàng làm đại thái y vậy mà cũng phải bất lực.
Trong lòng căm giận, đi vào Quỳnh Hoa điện. Xa xa đã thấy lão Hoàng đế ngồitrên chủ vị, bên trái là Mục Sa Tu Hạ, kế đến là Trát Nhân Tây, tiểu tử này bìnhthường cũng không tham gia loại tụ hội chính trị này, hôm nay mặt trời mọc hướngtây hả?
Hướng ánh mắt về phía bên phải, một thân nam tử mãng bào hoa phục tử lan(Cào: áo bào màu lan tím), chậm rãi quay sang phía nàng, một đôi mắt phượng húthồn người.
“Là ngươi?” Liên Kiều kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới nam nhân kia lạixuất hiện ở hoàng cung.
Long Tiêu lại nở nụ cười: “Là ta”
Liên Kiều cố gắng bình tĩnh, định tâm lại, bước vào trong điện, nhẹ nhàng quỳxuống hành lễ: “Tham kiến Hoàng đế bệ hạ, Thái tử điện hạ, Nhị điện hạ.”
Hoàng đế nét mặt hiền hoà chuẩn cho nàng bình thân xong mới nói: “Liên thái ybiết Tiêu Dao vương?”
Liên Kiều hạ mi, bình tĩnh nói: “Từng gặp qua một lần.”
“A?” Lão hoàng đế hưng trí: “Các ngươi gặp qua khi nào?”
Long Tiêu đứng dậy nói: “Hai ngày trước, đi ngang qua ngoại y quán của Liênthái y nên vào trong ngồi chốc lát.”
Hoàng đế cao hứng nói: “Liên thái y là người được dân Cách Tát quốc chúng takính yêu a.”
“Đúng vậy, ngay cả Hoàng đế Đại Lương chúng ta cũng nghe đến tên tuổi vangdội của Liên thái y.”
“Vậy sao?” Hoàng đế cười ha ha, nhìn về phía Liên Kiều nói: “Thanh danh áikhanh đã truyền xa như vậy, ngay cả trẫm cũng phải cam bái hạ phong.”
“