ngào của nàng, hôn từ từ sâu hơn, môi nàng thật ngọt, thậtthơm ngọt!
Bị hôn không cách nào hô hấp, Liên Kiều không tự chủ khẽ mở môi anh đào ra,lại làm cho một cái lưỡi to tiến vào, dây dưa lấy nàng.
Ghét loại cảm giác bị xâm phạm này, đó không phải là mùi vị của hắn, nàng cựtuyệt tiếp nhận! Nhíu đôi mày thanh tú, nàng đưa tay chống lại lồng ngực củaLong Tiêu, kháng cự xâm nhập của hắn. Từ từ mờ mịt mở mắt, nàng nhìn thấy đôimắt tràn đầy tình dục của hắn.
Kinh sợ. Cắn một cái, nàng nếm được vị ngai ngái, nhưng vẫn không được buôngra, hắn như cũ Cuồng Bá mút lấy lưỡi của nàng, mặc dù tia máu chảy xuống khóemiệng hắn.
Nàng sợ, điên cuồng trong đáy mắt nam nhân này làm cho nàng sợ! Thật sự sợhãi, nàng rõ ràng không muốn thỏa hiệp.
Rốt cuộc hắn dần dần thả môi nàng ra, liên tục hôn vào các nơi khác ở cổnàng, chịu đựng cảm giác cực kì nhục nhã, nàng lạnh lùng nói: "Buông ta ra!"
Hắn không chút cử động, đã bắt đầu cởi nàng áo, "Xoẹt —— nàng nghe được tiếngquần áo bị xé rách.
"Cắn không đứt lưỡi của ngươi, ít nhất ta có thể cắn đứt lưỡi của ta!" Đè nénsợ hãi trong lòng, nàng cố giữ vững tỉnh táo nói.
Đầu ở trước ngực nàng rốt cuộc cũng dừng lại, hắn ngẩng đầu, thở hổn hển nhìnnàng, dục vọng trong đáy mắt rõ ràng chưa được thỏa mãn. Chỉ là lời của nàng làmcho hắn dừng lại, bởi vì, hắn biết nàng nói được làm được.
Nhếch miệng, dục vọng trong đôi mắt hắn, nụ cười bên môi, máu tươi phun đầykhóe miệng, tạo thành bộ dạng vô cùng tà tứ, máu tanh lại khiến hắn hấp dẫn trímạng.
"Ngọc phi, đừng giãy giụa vô vị nữa! Nàng là của trẫm, vĩnh viễn đều là củatrẫm, cả đời này ngươi cũng trốn không thoát!"
"Ta không yêu ngươi, ở trong lòng ta ngươi không đáng giá một đồng, Đế Vươngthì như thế nào, đối với ta, ngươi không hơn một đôi dép cũ!" Nàng lạnh nhạtnói.
Trong nháy mắt hắn tức giận, nhưng chỉ là trong nháy mắt, cơn giận rất nhanhbình thường trở lại, hắn biết nàng đang kích động hắn, nàng cố ý. Nữ nhân nàyquá biết tính toán, phóng túng không phải là đối thủ của nàng, chỉ có hắn mới đủkiên nhẫn cùng lực lượng thuần phục nàng. Một ngày nào đó, nàng sẽ hạ đầu caongạo, tình ý liên tục rúc vào ngực hắn, van xin hắn nhiệt tình.
Đêm nay, hắn không đụng tới nàng, ôm nàng ngủ, cho đến khi bình minh!
Chương 60: vả miệng
"Điện hạ, hắn là quốc chủ Phiên quốc, không giết được!"
"Điện hạ, một khi quốc chủ bị giết, tất sẽ kích thích sự phẫn nộ của dânchúng ....! Cầu xin Điện hạ nghĩ lại!"
"Cút ——"đôi mắt xinh đẹp màu xanh dương giờ phút này lóe lên ánh sáng khátmáu.
Phó tướng đồng loạt đưa mắt nhìn nhau một cái, biết chủ nhân của bọn hắn đãmất đi lý tính, cùng hắn giảng đạo lý căn bản là uổng phí hơi sức, không làmđược còn bị rơi đầu .
Huyết thị vệ Mạc Cổ Nhĩ cũng không nhìn nổi, thái tử điện hạ điên rồi, hắn cơhồ có thể xác nhận sự thật này. Từ giây phút thái tử phi tự vẫn trước mặt hắn,thái tử thật ra đã không phải thái tử rồi.
Tự mình thẩm vấn tất cả các đại thần của Phiên Quốc, sau đó định bọn họ tửtội, tội danh là Phiên quốc quốc sư bắt cóc thái tử phi, Phiên quốc quần thầntất cả đều bị liên luỵ, từ trên xuống dưới không ai thoát khỏi. Sau đó hắn nhốtbọn họ ở trong ngục giam, mỗi ngày từ sáng đến tối đều hành hình, giết người,giết người, rồi lại hành hình!
Sau đó hắn lại phát tiết tức giận trên người Đức Trạch công chúa mới sắc lậpsườn phi, định tội mê hoặc quân, một chén canh hoa hồng, khiến cả đời vô sinh,thậm chí không cho phép thái y chẩn mạch xem nàng thụ thai hay không, nếu nữnhân hắn yêu không cách nào mang thai con cháu cho hắn, hắn cũng không c nhữngnữ nhân khác mang thai cho hắn. Dùng hình pháp tàn nhẫn nhất với một nữ nhânbiểu hiện hận ý của hắn, người người nhìn thấy đều lạnh run cả người, đây đãkhông phải là sợ, mà là một loại sợ hãi khắc sâu.
Cuối cùng hắn cũng hành hạ quốc chủ Phiên quốc đến không còn hình người, địnhtội khác là Vô Đạo, Lạc Đan bị sợ đến mức chỉ còn thiếu tè ra quần, dung nhanđược bảo dưỡng trong một đêm già nua, nhìn qua lão nhân thất tuần. (70 tuổi)Thấy mọi người kinh hãi không dứt, thế mới biết một mặt ăn thịt người, uống máungười của hắn.
Lạc Đan cho là Mục Sa Tu Hạ bởi vì ông ta yêu cầu hắn cưới con gái của ôngta, cũng để con gái của ông ta thụ thai mới đem tặng gan Thanh Long mà sinh khí.Vì cầu mạng sống, liền tranh thủ dâng gan Thanh Long lên, nhưng Mục Sa Tu Hạ dùđã lấy được lại chẳng những không bỏ qua cho ông ta, ngược lại còn hành hạ ôngta tệ hại hơn. Ông ta không biết, gan Thanh Long này khiến Mục Sa Tu Hạ nhớ tớivẻ mặt Liên Kiều bị thương quyết tuyệt, thấy vật nhớ người, hắn làm sao khônghóa ma? Lạc Đan lúc này như tự chui đầu vào rọ.
Khoái đao giơ lên cao cao, đôi mắt hắn bởi vì máu tươi sắp bắn ra mà hiện ratia sáng rực, tàn nhẫn dâng lên một chút ý cười, hắn rốt cuộc có thể giải quyếtnam nhân này, người đầu sỏ khiến Liên nhi vứt bỏ hắn. Hành hạ ông ta, giết ôngta, hắn muốn nam nhân này cùng hắn vạn kiếp bất phục!
"Đợi đã nào...! Đừng giết hắn!" Phấn nhi xông vào, vội vàng hô to, hắn khôngmuốn quốc gia này bởi vì sự điên cuồng của hắn mà lâm vào nghiệp chướng vôbiên!
Nghiêng đầu, mắt màu xanh dương chiếu tới gương mặt thanh lệ.
"A ——" hắn nổi giận gầm lên một tiếng, một đao huơ ra, cái này để cho hắn nhưnam nhân rắn rết, hắn muốn giết chết hắn, không cần gặp lại hắn, hắn để cho hắnnhắc tới cái chết của nàng, nàng chết rồi, một chút cơ hội, một tia hi vọng cũngkhông cho hắn, hắn móc hết tim cho nàng, nàng lại chà đạp trên mặt đất, chẳngthèm ngó tới, nàng bỏ qua hắn làm hắn đau cũng không kịp, trực tiếp bị đá vàođịa ngục. Nàng chết rồi, tim của hắn cũng biến mất theo, bởi vì hắn đã giao tráitim cho nàng, ăn sâu trên người của nàng, một nam nhân không có trái tim, saocòn có thể sống được giống người?
"Liên Kiều chưa chết ——" Lạc Phong biết rõ mình không phải là đối thủ củahắn, vì để cho hắn dừng tay, hắn chỉ có mau chóng hét lên câu này.
"哐 Đ-A-N-G...G!" Đao trên tay rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanhthúy. Hắn giật mình, cũng hoàn toàn ngơ ngẩn, ngơ ngác đứng ở đàng kia, tựa nhưtượng.
Hắn nghe thấy cái gì? Nàng chưa chết? Chưa chết sao?
Dần dần, hốc mắt nóng lên, giống như có đồ vật gì ở trong ánh mắt đọng lại,không cẩn thận nhỏ xuống. . . . . .
Chất lỏng nóng bỏng từ khóe mắt rơi xuống, thân thể lay động, hắn có chútkhông chịu nổi.
Thị vệ đứng ở một bên tất cả đều mắt choáng váng, thứ trong suốt trong đôimắt chủ nhân là cái gì? Là nước mắt sao? Huyết thị từ nhỏ làm bạn bên cạnh chủnhân càng thêm vẻ khó tin, chủ nhân của bọn hắn, anh dũng vô địch, Cuồng Bá vôtình, tung hoành sa trường, lãnh khốc kiên quyết, mấy lần người bị thương nặng,bao lần ở hiểm cảnh có từng chảy lệ đâu?
Sợi tóc màu bạc thổi xuống ở cạnh má, hai mắt màu xanh dương bởi vì nước mắtkích thích có vẻ đỏ bừng, dung nhan tuấn mỹ vô cùng lưu lại từng vệt nước mắtphản quang, chủ nhân như vậy hẳn là khiến bọn họ bận tâm!
Lạc Phong cũng có chút sững sờ, bị tình ý điên cuồng sâu trong ánh mắt hắnrung động, nam tử vĩ đại như vậy, anh hùng như thế, trong một chữ"Tình" lại cũngyếu ớt không chịu nổi một kích!
Hắn có chút sáng tỏ, còn có chút nuối tiếc, tuy hắn đối với Liên Kiều dụngtình chí thâm, nhưng hắn cũng tự biết mình không bằng người này! Nay tình cảmtrước mặt làm hắn thua tâm phục khẩu phục!
Thở dài, hắn lẩm bẩm nói: "Liên Kiều chưa chết, ngày đó nàng giả chết lừangươi đấy!" Nếu như hắn không nói ra, phụ vương hẳn phải chết không thể nghingờ, hắn không