g Tử Lâm thích lái xe với tốc độ nhanh, còn Hắc Nhược Hoành thì có vẻ ôn hòa hơn nhiều, lái xe rất an toàn, Đồng Tử Lâm cũng rất đáng yêu ngồi yên một chỗ.
Đồng Tử Lâm sẽ không xoi mói người khác lái xe ra sao, xe là của người khác có phải của cô đâu, cô xoi mói làm gì.
Qua một lúc lâu, Đồng Tử Lâm mới đột nhiên hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
Hắc Nhược Hoành nói đùa: "Đem em đi bán!"
"Mới là lạ! Muốn đi chợ đêm?" Đồng Tử Lâm nhìn tuyến đường quen thuộc, nhiều chợ đêm như vậy, chỉ có chợ đêm này là cô thích đi nhất.
"Ừ, ngày hôm qua em không phải nói muốn ăn thịt gà sao?"
Không sai, Đồng Tử Lâm là một người không ăn thịt không vui, có thịt ăn, cô sẽ rất vui vẻ. Vừa nghe anh nói như vậy, Đồng Tử Lâm không khỏi nuốt nước miếng, "Vậy anh nhanh lên một chút, em muốn chảy nước miếng rồi nè!"
Chờ bọn họ hài lòng lấp đầy cái bụng, đi đến hướng đỗ xe. Bộ đồ Đồng Tử Lâm cũng có chút mất trật tự, trên áo sơ mi trắng có vài giọt chất lỏng không phân biệt được.
"Ăn rất ngon, rất hài lòng!" Cô lúc này không có giống như thường ngày được chiều chuộng, ngược lại có cảm giác giống như những người bình thường.
"Có quan hệ gì, vừa rồi không có ai nhìn em!" Đồng Tử Lâm thờ ơ nhún nhún vai.
Hắc Nhược Hoành không nói gì, thật sự nghĩ bộ dáng hiện tại của cô thật đáng yêu, không khống chế được cúi đầu ở trên mặt cô thơm một cái.
Đồng Tử Lâm có chút ngoài ý muốn về hành động của anh, nhưng cũng không nhăn nhó, hai cánh tay duỗi một cái, ôm lấy cổ của anh, thoải mái đem miệng đưa lên.
Hắc Nhược Hoành cũng quen với việc cô chủ động, không khách khí ngậm miệng của cô, hôn túi bụi. Thẳng đến khi Đồng Tử Lâm để tay ở lồng ngực của anh hung hăng bấm vài cái, anh mới chịu dừng lại.
"Đưa em về nhà đi!" Ăn cũng ăn rồi, hôn cũng hôn rồi, bây giờ Đồng Tử Lâm muốn về nhà ngủ.
Hắc Nhược Hoành xoay người về phía cô, hung hăng hôn vài cái, rồi mới ngoan ngoãn ngồi ở chỗ tài xế, thiếu chút nữa Đồng Tử Lâm liền muốn đưa tay ra vỗ vỗ đầu anh, khen anh thật biết nghe lời.
Đồng Tử Lâm cười khanh khách, rước lấy một cái nhìn xem thường của anh, Đồng Tử Lâm không kiêng kỵ gì tiến đến bên tai anh, thấp giọng hỏi: "Anh có đúng hay không rất muốn theo em lên giường?"
Hắc Nhược Hoành thiếu chút nữa liền đem xe lái về phía vách tường, môi mỏng mím chặc, "Em người phụ nữ này..."
Đồng Tử Lâm không chút sợ hãi, cô không bao giờ sợ anh, tuy bọn họ mới gặp gỡ một tháng, thế nhưng cô có thể xác định, người đàn ông này rất nghe lời cô.
"Ha ha..."
"Em tin hay không, anh hiện tại liền đem em mang về nhà ăn tươi!" Hắc Nhược Hoành dọa.
Đồng Tử Lâm nhìn anh một cái, tiếp tục cười to, mới không tin lời của anh đâu.
Xe quẹo qua con đường khác, Hắc Nhược Hoành thực sự lái xe về phía nhà anh, Đồng Tử Lâm vẫn đang cười, cô tuyệt không tin người đàn ông này dám làm gì với cô!
Hắc Nhược Hoành bi ai nghĩ, có phải anh đã cưng chìu cô quá rồi hay không! Vô-lăng trong tay quẹo lại đường cũ, chạy về phía nhà Đồng Tử Lâm.
Xe vừa đến Đồng gia, Đồng Tử Lâm thản nhiên cỡi dây an toàn ra, nhìn vẻ mặt ai oán của Hắc Nhược Hoành, tâm tình cô vô cùng tốt, tiến lên vỗ nhẹ gò má của anh, quyến rũ nói: "Ngủ ngon. . ."
Người phụ nữ này luôn biết anh đang suy nghĩ gì, không phải nói cô đang lạt mềm buộc chặt, mà cô đối với anh biết rất rõ.
Anh rất dễ bị dụ dỗ, chỉ cần cô mỉm cười một cái, hay một nụ hôn. . .
Triền miên mà hôn lên môi của anh, tiểu đinh hương ôn nhu cùng anh hỗ động (hỗ trợ và chuyển động), gặp gỡ một thời gian, bọn họ hôn càng ngày càng tự nhiên, thật giống như một đôi tình nhân gặp gỡ đã mấy năm.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, cầm hai tay đang ôm trên cổ của anh kéo xuống, hơi thở bất ổn mà nói: "Bác Đồng mà thấy được sẽ giết anh!"
"Hừ, mới sẽ không, ba ước gì gả em đi được!" Đặc biệt chị hai và em gái sau khi gả đi, ba Đồng chỉ còn quan tâm đến cô.
Mà hôm nay, cô có bạn trai, ba cũng tán thành Hắc Nhược Hoành, dĩ nhiên là mong thấy bọn họ sớm có ngày đi vào lễ đường. Chỉ là Đồng Tử Lâm không muốn, chỉ mới gặp gỡ mới một tháng, lúc trước cô nói thử yêu đúng ba tháng mà.
"Ok, anh bất cứ lúc nào sẵn sàng tốt." Hắc Nhược Hoành cho rằng lời nói của cô là lời gợi ý.
"Em không nói muốn gả cho anh!" Đồng Tử Lâm mỉa mai nói.
"Đúng rồi, không biết vừa rồi người nào vừa rồi luyến tiếc hôn không rời được anh?" Hắc Nhược Hoành cười to.
"Cái rắm!" Thiên kim tiểu thư không nho nhã mắng một câu.
"Hư, ba Đồng tới!"
Đồng Tử Lâm lập tức quay đầu nhìn, kết quả người nào cũng không có, lập tức liền biết mình bị gạt, quay người lại mắng to, "Anh cái tên lường gạt này!"
Hắc Nhược Hoành gục trên tay lái cười to, cô thật khôi hài !
"Anh. . ." Cô thở phì phò đấm anh vài cái.
"Đừng tức giận nữa. . . bác Đồng khỏe. . ."
"Hắc Nhược Hoành, anh còn muốn gạt em!" Đồng Tử Lâm la to.
Hắc Nhược Hoành hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu, thế nhưng cô nhìn không hiểu, còn đang tức giận đến nổi trận lôi đình.
"Tử Lâm. . ."
Đang muốn chửi ầm lên Đồng Tử Lâm ngốc lăng đứng tại chỗ, sau lưng thanh âm quen thuộc như vậy, cô làm sao có thể không biết là người nào, cô khó khăn lắm mới đem cơn tức nuốt xuống, hung hăng trừng Hắc Nhược Hoành một cái, mới quay đầu cười, mở cửa xuống xe.
"Ba ba. . ." Cô nhu thuận kêu.
"Đã sớm nghe tiếng xe rồi, nhưng không thấy con xuống xe, ba có chút lo lắng." Đồng Phi Vũ cười nói, quay sang Hắc Nhược Hoành chào hỏi, "A Hoành, con đã đến rồi, có muốn vào nhà ngồi một chút không?"
Ngồi? Nào dám? Chỉ sợ cô rồng lửa này muốn phun đốt chết anh, Hắc Nhược Hoành lễ phép lắc đầu, "Không cần đâu bác Đồng, con đưa Lâm Lâm về rồi đi liền."
"Ba ba, ngày mai anh ấy còn phải đi làm, đừng giữ anh ấy lại." Đồng Tử Lâm lắc đầu, từ chối lời đề nghị của ba, hơn nữa lưu lại có thể nói cái gì, không phải chuyện thương trường, cũng là hôn nhân đại sự của hai người bọn họ.
"Như vậy à, được rồi, a Hoành, lần sau nhất định phải vào nhà ngồi một chút." So Hắc Nhược Hoành với Bạch Mộ Hiên, Đồng Phi Vũ vẫn rất thích Hắc Nhược Hoành hơn, không có biện pháp, sinh ra một cô con gái gian xảo, ông luôn cảm thấy người nào thích con gái mình, chính là bạc đãi người đó.
Đồng Tử Lâm bất lực nhìn, có lầm hay không nha! Mỗi người đều cho rằng Hắc Nhược Hoành có lẽ một người đàng hoàng, nếu như cô nói anh là một kẻ xấu, chỉ sợ không ai tin đâu.
"Dạ, bác Đồng." Hắc Nhược Hoành bộ dáng ngoan ngoãn được lòng người, anh biết rõ ở trong lòng Đồng Tử Lâm ba Đồng rất quan trọng, muốn cùng Đồng Tử Lâm phát triển lâu dài, nhất định phải chiếm được sự yêu thích của ba Đồng, cũng vì đạo lý này mà Bạch Mộ Hiên bị ba Đồng chỉnh một thời gian, anh cũng tiếp thu sâu sắc.
"Ba ba, chúng ta vào nhà thôi." Đồng Tử Lâm kéo tay Đồng Phi Vũ đi vào nhà.
Hắc Nhược Hoành ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn bọn họ đi vào nhà, mới chậm rãi khởi động xe rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ rất nhanh xác định mối quan hệ với nhau, Hắc Nhược Hoành cũng từ bạn trai dùng thử vinh quang thăng làm bạn trai chính thức, ngoài vi