i mấy tháng trước, hắn mang bằng hữu đến nơi này nếm thức ăn, nhàm chán đi dạo đến hậu viện, vô tình gặp được nàng, hắn còn không biết trên đời còn có chuyện bi thảm như vậy!
Dù sao, Sa Đặc Lôi xem ra là người tốt, hắn hẳn là không xem như bán đứng chính tỷ tỷ của mình đi?
Hắn lập tức lại ôn nhu nhìn tiểu bất điếm tâm tư đơn thuần, cảm giác tội lỗi kia đã sớm theo gió đêm trôi đi.
Bởi vậy, mặc kệ Phức Vi phòng bị như thế nào, tận lận không cùng Sa Đặc Lôi chạm mặt, ba bữa trừ bỏ bữa sáng là không tránh được, 2 bữa còn lại nhất định cẩn thận tránh đi, cùng hắn chơi trò trốn tìm, nhưng mà sau khi Khắc Ngạn nhận ‘hối khoản’ bán đứng thân tình tỉ đệ, thì Sa Đặc Lôi vẫn thành công xông vào cuộc sống của nàng, hơn nữa còn chuyên môn xông vào cấm khu.
Trời trong xanh, Sa Đặc Lôi ngồi trên một con tuấn mã đen, cầm túi ngân lượng giao cho Khắc Ngạn, “Có đủ không?”
“Đủ! Đủ!” Khắc Ngạn cười meo meo cầm túi tiền nặng trịch, bỏ vào trong túi, chỉ chỉ phía trước không xa có một chuồng ngựa mà hắn đã lén lút cho nô tài dựng, “Người cùng ngựa ở nơi đó, bất quá, ta phải nói rõ, ngươi không được vi phạm lễ nghĩa, bằng không bị a mã ta biết………”
“Ngươi yên tâm, ta không phải loại người như vậy, bằng không, ở vương phủ chẳng phải cũng có cơ hội?”
“ Nhưng ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, tỉ ta biết công phu, ngươi muốn xằng bậy, phải cân nhắc.” nói như vậy đương nhiên là sợ hắn thật sự có ý xấu.
Không còn kịp rồi, hắn đã từng xằng bậy rồi! Hắn trong lòng cười thầm nghĩ.
“Tỉ ta dắt ngựa ra rồi, xem bộ dáng nàng dắt ngựa, ngươi biết sao rồi.”
Xác thực rất không xong! Hắn nhíu mày lại. Cho dù khi hắn còn là tiểu nam hài, cũng không tệ như nàng bây giờ. Lúc này, tuy rẳng nàng lôi kéo dây cương, nhưng người và ngựa hoàn toàn không ăn ý, ngựa đi bên phải nàng đi bên trái, nàng kéo qua bên phải còn ngựa lại kéo qua bên trái.
“Lão thiên a, khó trách a mã, ngạch nương không cho phép tỉ ấy tiếp cận ngựa, nói cái gì mà có thầy tướng số nói tỉ ta có mã kiếp, có tai ương huyết quang, ngươi nhìn xem, tỉ ấy luôn la hét nói muốn làm hiệp khách, ngay cả ngựa còn không dắt được, còn làm hiệp khách gì?” hắn ói ra một tiếng thở dài, đối với tỉ tỉ vẫy tay, “Tỉ, nơi này, nhanh chút!”
“Ta nghĩ chúng ta tự qua thì tốt hơn.” Nói xong, hắn thúc bụng ngựa chạy qua.
Nàng vừa thấy hắn, mặt trầm xuống, cũng không đi, tuy rằng không thể không thừa nhận hắn anh tuấn cao lớn, cưỡi ngựa tư thế oai hung quả thật hấp dẫn người, nhưng là…….
Rõ ràng đứng rành ràng trước mặt nàng, nhưng nàng lại cố ý lơ hắn, nhìn đệ đệ ở phía sau, trong khẩu khí không chút che dấu sự bất mãn của nàng.
“Hôm nay đệ có việc không thể dạy tỉ cưỡi ngựa được, vừa may nghe hắn nói, hắn cưỡi ngựa rất giỏi, cho nên ta nghĩ ‘danh sư xuất cao đồ’, mời hắn dạy tỉ, tỉ sẽ tiến bộ nhanh hơn.” Hắn nói dối mà mặt không đỏ khí không suyễn.
Nhưng lí do này nàng nghe không vào! “ Ta nghĩ đây là bí mật của tỉ đệ ta!”
“Hiện tại là bí mật của 3 người chúng ta!” tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên.
Nàng thở phì phì trừng hắn, “Ai chuẩn nói chuyện với ngươi!”
“Nàng cũng chưa nói không cho phép, Đông phương mỹ nhân của ta.”
“không cho phép gọi ta như vậy!” nàng tức giận kêu, kia làm cho nàng nghĩ đến ngày đó.
“Vì sao? Tỉ, ta cảm thấy rất dễ nghe a.”
“có quỷ mới thấy dễ nghe a!”
Khắc Ngạn tò mò nhìn nàng, “Tỉ, lần đầu tiên, không, là lần thứ hai, ta thấy tỉ nổi giận nha!”
“Ta so với ngươi may mắn hơn, nhìn thấy không ít lần nàng phát hỏa. nếu tỉ ngươi nguyện ý, ta thực nguyện ý cùng ngươi chia sẻ một bí mật khác của ta và nàng………..”
“Đủ rồi, mời ngươi rời đi!” nàng tức giận đánh gãy lời hắn.
Nhưng Khắc Ngạn cũng rất thức thời nói, “tỉ, người có việc là ta, là ta phải đi, ta đi trước!”
“Uy” nàng khó tin nhìn đệ đệ giục ngựa chạy đi, đệ thế nhưng đem nàng ném cho tên này, mấy ngày nay nàng trốn hắn thật khổ mà.
Khắc Ngạn đi rồi, hắn có thể ung dung đánh gia mỹ nhân đang ngây ra như phỗng.
Không có trang sức phấn son lòe loẹt, nàng một đầu tóc dài thắt thành bím, quần áo thanh lệ, chân mang giầy thêu, lại thể hiện một cỗ phong tình động lòng người.
“Nhìn cái gì vậy” nàng phục hồi tinh thần, phát hiện mình đang bị tinh tế đánh giá, cơn tức càng tăng.
Hắn nhe răng cười, trong đôi mắt ngưng thê toát ra hỏa hoa, nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang chu ra kia, tiểu mỹ nhân nóng giận, làm cho hắn càng muốn đem nàng ôm vào lòng hảo hảo yêu thương một phen.
Không biết hắn đang nghĩ gì, mặt nàng đỏ lên.
“Ta, ta phải đi.” Nàng vội vã muốn đi, nhưng con ngựa ngoan cố không hề nhúc nhích nửa bước, hại nàng ra sức kéo đến mức mồ hôi đổ đầm đìa.
Hắn cố nín cười, giục ngựa đến phía trước ngăn cản nàng.
“Ngươi mù sao?” nàng hung hăng trừng hắn, không thấy được nàng kéo ngựa thực vất vả, hắn còn chặn đường.
“Nàng không biết là nàng lại để lộ cho ta biết thêm một nhược điểm?”
“Nhược điểm gì?”
Hắn nhìu mày, “Thí dụ như là, lúc trước ta hôn nàng, mà hiện tại là, nàng giầu a mã, ngạch nương nàng đi học cưỡi ngựa.”
Mắt hạnh trợn lên. Tên đệ đệ lắm chuyện kia! “Đáng giận, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Hắn cười cười, “ không muốn gì cả, chỉ là muốn dạy nàng cưỡi ngựa mà thôi.”
Nàng cắn răng, “hảo, xem ngươi có bao nhiêu kiên nhẫn dạy ta.” Nói như vậy, là vì Khắc Ngạn thực chịu không nổi nàng, không rõ nàng sao có thể học được khinh công, nhưng lại không học được giữ thăng bằng trên lưng ngựa.
Vì thế, chương trình học cưỡi ngựa bắt đầu.
Mà bất thường là, vị phu tử này muốn học phí là mỗi ngày đều được dạy đệ tử mỹ nhân, còn tiểu mỹ nhân này là vì bị thối phu tử này bắt được nhược điểm nên không thể không đi học mỗi ngày.
Vì thế, được lợi nhất chính là Khắc Ngạn vì hắn đã được một túi lớn ngân lượng từ việc này.
“Ha ha a…. sáng sớm thật mát mẻ a!”
Mới sáng tinh mơ, Phúc thân vương đi ra ngoài cửa phòng, nhìn trời trong xanh, vẫy vẫy tay, hít sâu một cái, di? Trong không khí sao lại có cỗ mùi lạ.
Ngài hít hít, theo cỗ mùi tìm đến nơi phát ra, thì ra là chủ tớ họ Sa, sắc mặt trầm xuống. Ai, nên sớm đoán được là bọn hắn!
“Vương gia, sớm.” Sa Đặc Lôi lễ phép đứng dậy chào.
“Sớm.” khách cười, chủ nhà cũng không thể không cười, ngài miễn cưỡng trưng ra một nụ cười, đi qua, nhìn lên bàn ăn, “Đây là đồ ăn sáng của các ngươi?”
“Vương gia thử xem.” Sa Đăc Lôi nhiệt tình mời.
“Không không không, không cần.”
Hắn quan sát mấy ngày qua, quỷ dương này đồ ăn sáng cũng thật cầu kì, nghe nói lão George sáng sớm là xuống phòng bếp rồi, dùng bột mì làm một thứ gì đó nhìn thì giống nhưng lại không phải là bánh bao, còn đi nông gia phụ cận tìm mẻ sữa mới, hôm nay lại còn có một ly gì đó đen ngòm, nhìn kĩ thật giống thuốc canh Đông y!
Kỳ thật, hắn không chỉ có ăn uống bất đồng người Trung Quốc, mà quy củ cũng nhiều.
Giống như ăn sáng lại uống thứ nước đen ngòm đó. Lại ăn thích ăn thịt tươi, sữa đặc, rượu nho, thịt ốc sên….
Nói thật, ngài liền ớn!
Càng không thể tưởng tượng là, xem hắn bộ dạng cao to anh tuấn thế kia, nhưng vừa đến buổi chiều, chỉ cần hắn không có đi ra cửa xem lâm viên kiến trúc, trung thức gia cụ, là lại có “Buổi trà chiều”.
Xem tư thế kia, ngài liền cảm thấy người nước ngoài này thật không giống nam nhân!
Trong lúc ngài suy nghĩ, bọn nô tài đã đưa lên một bàn đồ ăn sáng, nào cháo, bánh bao, thịt…phong phú bao nhiêu a. <