Anh rất muốn cùng Nguỵ Mễ Miễn liều mạng ân ái, nhưng đây là lần đầu tiên của Mễ Miễn, cũng là lần đầu tiên của anh, anh cảm thấy cần phải ở trên giưòng, có hoa thơm, đốt nến, có một bàn ăn phong phú, một buổi tối thật lãng mạn, anh muốn nó thật hoàn mỹ.
Dù thế nào thì Lý Túc vẫn rất có lý tưởng.
Anh bất đắc dĩ rút người ra, để Nguỵ Mễ Miễn xuống, sau đó ôm cô, hôn lên tai cô một cái.
“Lần sau sẽ hoàn mỹ hơn, ông xã sẽ chuẩn bị thật đàng hoàng, Mễ Miễn chỉ cần hưởng thụ thật tốt là được rồi.”
Anh tuỳ tiện rút một cái khăn tắm, vây quanh hạ thân, liền đi ra nghe điện thoại.
Nguỵ Mễ Miễn ngồi co ro trên ghế, che khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ ai oán.
Cái tên Lý Túc này, dám buộc cô gọi anh là “ông xã”.
Bọn họ còn chưa kết hôn!
Hơn nữa, Lý Túc còn dùng sắc dụ cô.
Rõ ràng cô đã từng nói “chờ sau khi cưới”, hu hu…
Uông Thục Kỳ từ mẹ mình mà nghe được một tin tức vô cùng thú vị.
Thì ra cha đẻ của Nguỵ Mễ Miễn là một phú nhị đại*, để lại một di sản khổng lồ, sau khi cùng với mẹ Nguỵ kết hôn, những người đàn ông có tiền thường thì không thể nào kiên trì bảo vệ nửa người dưới được, chưa tới năm năm, đã bị mấy người đàn bà khác lừa chạy mất, nhưng không biết số phận của ông ta là cái dạng gì, mà con ông ta, trong giá thú hay ngoài giá thú, đứa nào cũng là nữ.(quả báo đấy =..=)
Hy vọng có một đứa con trai đểtruyền thừa, nhưng sự thật đã khiến ba Nguỵ thất vọng hoàn toàn, ông đã chuẩn bị ngận sách là mười triệu nhân dân tệ, chỉ chờ con trai được sinh hạ.
Đây cũng chính là nguyên nhân mẹ Nguỵ đồng ý yêu cầu đứa con trai đầu tiên mang họ mẹ, không có con trai thì cháu trai cũng có thể.
Không phải là mấy đứa con kia của ông không sinh được cháu mà là đứa cháu của ông chưa ngoi được đầu ra ngoài.
“Thì ra là vì tiền!” Uông Thục Kỳ bĩu môi, “Cũng là do tiền thôi, tiền từ trên trời rớt xuống cơ mà, ngàn vạn con số, dùng tiền đập vào đầu hai mẹ con nhà đó, họ cũng đủ ngất rồi.”
Mẹ Uông khẽ đánh con gái một cái, “Con nói cái gì thế! Cái loại chanh chua, hẹp hòi như vậy, mẹ chưa hề dạy con nha. Đứa bé Mễ Miễn kia không phải là loại thấy tiền sáng mắt, mẹ nó cũng là được đường đường chính cưới vào cửa, Mễ Miễn đương nhiên có quyền cầm khoản tiền kia.”
Uông Thục Kỳ làm thế nào cũng thấy chướng mắt Nguỵ Mễ Miễn, “Cũng chỉ là con gái của người giúp việc thôi mà.”
“Giúp việc thì như thế nào? Công việc của người ta cũng là công việc chính đáng, lương thiện, hơn nữa, dì Nguỵ ở Dương gia lâu như vậy, con và tên tiểu tử ở Dương gia đều do dì Nguỵ nuôi lớn, Mễ Miễn không phải vẫn đi sau lưng các con sao? Mẹ rất thích tính tình khéo léo đó của Mễ Miễn đấy. nếu có thể có thai một lần nữa, mẹ rất muốn sinh một đứa con gái như Mễ Miễn vậy đó.”
Nghe mẹ càu nhàu, trong lòng Uông Thục Kỳ tức chết.
Chính là cô không thích Nguỵ Mễ Miễn.
Rõ ràng Dương Tuấn Văn là vị hôn phu của mình, nhưng ánh mắt của anh ta là chỉ nhìn chung quanh Nguỵ Mễ Miễn. Rõ ràng cô xinh đẹp lại cao quý, lại còn có nhiều tiền, từ nhỏ đến lớn, ở trong trường học, cô đều được gọi là tiểu công chúa, cô cũng không thể tìm Nguỵ Mễ Miễn mà gây phiền phức, chung quy là vì bên cạnh Nguỵ Mễ Miễn lúc nào cũng có một – hai người che chở, luôn luôn cùng cô đối nghịch, thế mà cô ta còn bày ra vẻ mặt đáng thương.
Cô đứng xem Nguỵ Mễ Miễn bị khi dễ thì thế nào?
Cô cố ý dung túng cho bạn học gây khó khăn cho Nguỵ Mễ Miễn đấy, thì thế nào?
Chỉ là tiểu đả tiểu nháo, cô lập, cách lý thì tính là gì? Nói xấu thì coi là gì? Cũng không phải là lừa gạt mấy bạn học nam khác.
Đùa giỡn tình cảm Nguỵ Mễ Miễn, cố ý làm cho Nguỵ Mễ Miễn thất thân, nhìn cô ta không còn tốt nữa, hoạn bính loạn khiêu!
*Hoạt bính loạn khiêu: bộ dáng vui vẻ, tràn đầy sinh lực.
Nhưng chính vì Dương Tuấn Văn cứ trông coi Nguỵ Mễ Miễn, thế nên cô mới không thể buông ta được.
Cô chính là ghét dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn, uất ức đó của Nguỵ Mễ Miễn, càng ghét, càng phải trêu cợt giày vò.
Còn Lý Túc, cô vốn chỉ là thưởng thức cái đẹp, đơn giản chỉ là buông lời tán tỉnh đầu môi, còn chưa tính tới thân cận một chút, nhưng Nguỵ Mễ Miễn lại im lìm mà thành đôi với anh ta.
Uông Thục Kỳ cảm thấy Nguỵ Mễ Miễn cố ý đánh vào mặt cô một cái!
Muốn kết hôn đúng không?
Muốn sinh một đứa bé trai đúng không? Muốn thừa kế tài sản đúng không?
Được lắm, cô sinh con đi, con kết hôn đôn, nhưng không phải kết hôn hay có đứa bé là thiên trường địa cửu đâu, nhớ đấy.
Uông Thục Kỳ cảm thấy cô nên khiêu khích Lý Túc một cái mới được.
Xem anh ta chọn phải một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn hay là con thỏ này có mưu đồ khác đây.?
Uông Thục Kỳ cũng muốn nhìn một chút, Nguỵ Mễ Miễn hao tổn tâm trí dụ dỗ đàn ông như thế, sau này biết mọi chuyện, anh ta sẽ như thế nào?
Cho nên cô lấy điện thoại ra gọi, hẹn Lý Túc đi ăn tối.
Bên này, Lý Túc đi đến nơi hẹn, bên kia, Nguỵ Mễ Miễn như bị một cú điện thoại bắt đi.
Bánh ngọt, đá tròn phủ kín Tiền viện, chuông gió được treo dọc theo hành lang, rèm cửa sổ phiêu phiêu sát đất, trong cửa hàng mỗi bàn được chạm trổ khéo léo, ghế là loại ghế dựa lưng cao, hương nến bay lãng đãng.
Nguỵ Mễ Miễn đang ngồi trước một Lý Túc khác… Ai, sai rồi, là Lý Túc.
“Miễn Miễn à.” Lí Túc được gả đi, cười tà mị quan sát cái bụng nhỏ của cô, “Em và em trai Lý Túc tình cảm tiến triển như thế nào?”
Nguỵ Mễ Miễn mờ mịt bị mê hoặc.
Thật r thì cô vừa chạy ra từ miệng của ác thú đó….
“Cũng có thể coi là rất náo nhiệt.” Cô lơ mơ trả lời.
Lí Túc rất không hài lòng với câu trả lời vừa rồi của cô, “Nhưng hai người ở cùng một chỗ, bây giờ thời tiết lại nóng bức như vậy, em suy nghĩ một chút đi, lúc ban ngày, mặt đất cũng phản xạ lại ánh sáng mặt trời đấy…, chân không nhấc lên, ba giây là chín, em cũng nhiệt thành như vậy, hai người buổi tối ở cùng một phòng, chẳng lẽ là mỗi người ngủ một phòng, hay là nhìn nhau cười rồi thôi, ở chung một phòng sẽ tiết kiệm điện đấy.”
Tiết kiệm điện cái gì? Chủ đề gì thế này? Trọng điểm chảng lẽ là chi phí hao tổn của việc sử dụng máy điều hoà?
Đầu Nguỵ Mễ Miễn khó lắm mới nhạy cảm được một lần, cô ý thức được vấn đề mà Lí Túc muốn hỏi là cô có chung đụng với Lý Túc hay không.
“Lý Túc rất bận, phần lớn đợi đến khi ảnh về, em đã đi ngủ mất rồi.”
“Ngủ? Vậy các người không phải là đến mặt cũng không gặp chứ? Cái tên A Túc tính tình khó chịu, không kết hôn thì không cùng giường… Haiz, chẳng lẽ hai người cũng không hẹn ngày giải trí sao?
Chẳng lẽ không hẹn? Là cuộc sống không có tình thú, không là một đôi?
“Ách … cũng có.”
“Là gì?” Thần kinh Lí Túc căng lên.
“Chính la, em nấu bữa sáng sau đó, buộc tờ giấy vào cái vòng của Bao Canh, sau khi Lý Túc tỉnh lại, sẽ cùng Bao Canh liên hệ tình cảm.” Nguỵ Mễ Miễn cười khanh khách.
Ca ca đại nhâ rất nghi hoặc, “Bao Canh là ai?”
“Nó chính là con vua mèo của chúng tôi.” Nguỵ Mễ Miễn nghiêm túc giới thiệu “Lý Túc đối xử với Bao Canh rất tốt.”
“Các người định xem một con mèo như đứa con mà nuôi dưỡng à? Đó là vật giải trí chung, kh