watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo-full

Lượt xem :
h đẹp nhất”.

Rầm!

Trong phòng lập tức vang lên tiếng vật nặng chạm đất.

“Đồng Đồng, em sao thế?”

Lồm cồm bò dậy, tôi kinh hoàng hỏi hắn: “Những tấm…đẹp nhất?”

“Đương nhiên”, vẻ mặt hắn cực kỳ hồn nhiên ngây thơ: “Chẳng lẽ em nghĩ là anh chỉ chụp chừng đó thôi sao?”

“Anh…anh…” “Đồng Đồng không sao chứ”

Cổ họng như bị nghẹn lại, tôi muốn thở dốc, để không cách nào hít thở được.

Bên tai ong ong.

Tôi dám thề rằng, lâm vào tình cảnh này, không ai không ngất xỉu.

Vì thế, theo lẽ thường tình, tôi ngã xuống đất.

Thể chất cường tráng nhanh chóng khiến tôi tỉnh dậy, lông mày khẽ rung động, còn chưa kịp mở mắt đã nghe giọng Vĩnh Kỳ: “Đồng Đồng, em tỉnh rồi à?”

Hừ, lại còn ra vẻ đáng thương.

Thừa biết bản chất xấu xa của con người này, lại nhớ tới mấy tấm ảnh khỏa thân khốn kiếp, tôi tự nhủ trước tiên phải lấy lại bình tĩnh, mà cách hay nhất để bình tĩnh là làm lơ tên khó ưa này.

Tôi quay đầu một bên, nhắm mắt suy nghĩ bước tiếp theo phải làm gì.

“Đồng Đồng, em nói gì đi. Vẫn còn giận à?” Vĩnh Kỳ khẽ trách: “Em nhỏ nhen như con gái ấy”.

Sau khi trải qua một loạt sự kiện bất thường, khả năng kiềm chế của tôi đã đạt đến một cảnh giới mới vì vậy trước trò khích tướng của Vĩnh Kỳ tôi vẫn điềm nhiên như không.

Làm thế nào mới lấy được hết đống ảnh cùng phim gốc đó đây?

“Đồng Đồng, em mở to mắt ra nhìn anh”. Vĩnh Kỳ vẫn không ngừng quấy nhiễu tôi: “Không phải em muốn báo thù sao? Này, em mở mắt ra đi”.

Vai bị người khác nắm lấy khích lắc cật lực, tôi biết cứ thế này sẽ bị hắn làm cho gãy xương mất, đành dồn hết lửa hận lên mắt, tôi tự ném cho hắn cái nhìn chết chóc, lạnh lùng nói: “Hà Vĩnh Kỳ, đừng tưởng anh thô bỉ hơn tôi thì tôi phải nghe lời anh, anh…anh…anh đang làm gì thế?”

Giọng nói vốn đang lạnh âm hai mươi độ C lập tức mất khống chế biến thành tiếng hét.

Tôi nhảy dựng lên, suýt nữa thì đập cả đầu vào trần nhà, trợn tròn mắt, chỉ tay về phía Vĩnh Kỳ: “Anh…anh…”

“Sao? Đã dễ chịu hơn chưa?”, hắn cười hì hì đứng thẳng trước mặt tôi, phô diễn cơ thể tuyệt mĩ: “Anh nhìn em, em cũng nhìn anh. Như vậy xem như hòa”.

“…”

“Đồng Đồng”, hắn chớp chớp mắt: “Cơ thể anh có đẹp không? Em có muốn sờ một chút không?”, hắn vồ lấy tay tôi, kéo về phía cơ ngực săn chắc.

“Tôi không muốn!”, tôi cố sống cố chết giật tay lại, sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.

Không ngờ trên đời lại có người dám ép sát người khác trong tư thế trần như nhộng.

Tôi liếc bộ phận nhạy cảm của hắn một cái, kinh hãi nhận ra nó đang có phản ứng.

“Cho nhìn em cũng không thèm nhìn.” Vĩnh Kỳ thở dài: “Chẳng nhẽ em cũng muốn chụp ảnh khỏa thân của anh mới xem như công bằng ư?”.

“Ai thèm chụp ảnh anh? Tôi có biến thái đâu!”

“Thế rốt cuộc em muốn sao? Đồng Đồng…”, hắn nhìn tôi, mắt bắt đầu lóe sáng, giọng nói trở nên trầm thấp gợi cảm: “Em đã nhìn anh từ trên xuống dưới rồi, anh cũng muốn được nhìn em cho ký”.

Không hay rồi! Tín hiệu cảnh báo nguy hiểm nhanh chóng được truyền đi, thể hiện qua bờ vai đang run rẩy của tôi.

“Vĩnh Kỳ, anh đừng có làm bừa”. Tôi dáo dác nhìn ngó tứ phía: “Chuyện mấy tấm ảnh chúng ta có thể từ từ thương lượng. Giờ phải lên lớp đã, mau đi không thì muộn mất”.

Khuôn mặt Vĩnh Kỳ nở một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Chuyện đến lớp em không phải lo khi nãy em bị ngất, anh đã nhờ cậu bạn phòng bên cạnh xin nghỉ hộ chúng ta rồi. Vì thế sáng nay hai ta có đủ thời gian…”

Lưng chợt lạnh toát, thì ra đã lùi đến sát tường rồi.

Giống như các chiến sĩ kiên cường bất khuất trên màn ảnh, tôi cũng phải đối mặt với thời khắc nguy hiểm mà mọi người đều phải trải qua: sau lưng không đường lùi, trước mặt là kẻ thù không đội trời chung – quỷ râu xanh gian ác.

Càng gian nan càng thể hiện rõ khí chất của con người. Tôi lặp đi lặp lại câu nói này để tự cổ vũ mình, đồng thời không ngừng liếc nhìn thứ hung khí đang lớn dần của hắn.

Có nên đạp một cú hết sức bình sinh, cho hắn tàn phế luôn không?

“Đồng Đồng, em đang nghĩ gì vậy?” Vĩnh Kỳ ép tôi vào tường, lồng ngực rắn chắc của hắn dán vào áo sơ mi của tôi: “Mắt em cứ đảo qua đảo lại, làm anh chỉ muốn hôn nhẹ em một cái”, hắn nâng cằm tôi lên.

“Ha ha, anh thật biết nói đùa”. Tôi cũng chẳng biết mình đang nói gì. Vĩnh Kỳ vừa chạm một cái, cả người tôi đờ đẫn, tay chân tê dại, chỉ còn cái đầu vẫn không ngừng tranh đấu.

“Đồng Đồng, anh hôn em được không?” Nói thì nho nhã lịch sự lắm, nhưng chẳng chờ tôi trả lời, hắn đã cúi đầu xuống.

Tôi biết nụ hôn của Vĩnh Kỳ chưa từng “nhẹ nhàng” bao giờ, hơn nữa còn có hậu quả khôn lường: gây ra tình trạng thiếu dưỡng khí khiến đầu óc khó mà hoạt động, đương nhiên sẽ rất bất lợi với hoàn cảnh hiện nay của tôi.

“Vĩnh Kỳ!”, ngay khi miệng sắp bị chạm vào, tôi vội hét lớn.

Vĩnh Kỳ khựng lại, nhìn tôi dò hỏi: “Sao vậy?”.

“Không…không có gì”.

“Ừm”. Vĩnh Kỳ mau chóng quay lại nhiệm vụ chính, tiếp tục cúi xuống.

“Vĩnh Kỳ!”, tôi lại hét lên.

Vĩnh Kỳ cau mày bất mãn: “Đồng Đồng, anh định dịu dàng một chút, em lại cứ một mực không chịu hợp tác như thế này thì anh làm sao dịu dàng được đây?”.

Khốn khiếp, tại sao tôi lại phải hợp tác chứ? Bụng thì chửi rủa không ngớt, nhưng lý trí mách bảo tôi đây không phải là thời điểm thích hợp để nổi giận mà phải đấu trí. Mà những người tham gia đấu trí thì lúc nào cũng phải tỏ ra tươi cười.

Tôi ra sức kìm nén tất cả nỗi sợ hãi và căng thẳng, khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười: “Vĩnh Kỳ, anh thực sự thích em sao?”

Chỉ đơn giản là cười một cái thôi, nhưng trong trường hợp đối phương là tên biến thái trên người không một mảnh vải trước mắt, mức độ khó khăn quả thật là khó mà tưởng tượng.

Bởi vậy khóe miệng có hơi run rẩy cũng là lẽ dễ hiểu.

May mà Vĩnh Kỳ cũng giống tôi, không để ý đến điểm thiếu sót đó.

“Ừ, anh thích em”, Vĩnh Kỳ gật đầu.

“Bằng chứng đâu?”

“Em muốn anh phải chứng minh như thế nào đây?”

Cá đã cắn câu rồi. Tôi cười thầm trong bụng, ngoài mặt thì giả vờ phụng phịu: “Thích người ta thì phải có chút thành ý chứ. Anh thu tay về trước đã, đừng đứng sát vào tôi như thế”.

Vĩnh Kỳ không phải là người dễ dàng ngoan ngoãn nghe lời, lập tức quay sang mặc cả với tôi: “Nếu anh chứng minh được sự chân thành của mình, em có chấp nhận anh không?”

Mặc dù tùy tiện đáp ứng yêu cầu của tên khốn này là chuyện vô cùng ngu ngốc, nhưng trong tình cảnh hiện tại, tôi tuyệt đối không thể đánh mất cơ hội xoay chuyển tình thế duy nhất này.

Tôi gật đầu không chút chần chừ: “Nếu anh có thành ý thì dĩ nhiên tôi cũng sẽ có thành ý”.

Vĩnh Kỳ nghi ngờ quan sát tôi, bị tôi trừng mắt một cái, đành lùi về sau một bước.

Tôi thầm thở phào, chui ra khỏi vòng tay của Vĩnh Kỳ , bước thẳng ra cửa.

“Đồng Đồng, anh đã chứng minh thành ý của mình rồi”, Vĩnh Kỳ gọi giật tôi lại.

Quá biết tốc độ và sức mạnh của Vĩnh Kỳ , tôi hiểu, muốn bỏ trốn ngay lúc này là điều không thể.

Tôi đành phải dừng bước, quay lại nhìn hắn, trong đ
<<1 ... 2425262728 ... 45>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
942/6232