Vừa quay đầu lại, thân thể nam tính trần như nhộng đập thẳng vào mắt.
Đường nét rắn rỏi, đôi chân thon dài khỏe khoắn.
Thằng cha này có một thân hình thật đáng ghen tị, dù dưới ánh sáng mặt trời lấp loáng cũng không thấy có vết sẹo nào. Thì ra đàn ông cũng có thể chiêm ngưỡng đàn ông, chậc, chả trách hắn lại nhìn trộm tôi tắm.
Nói thế thì, cơ thể mình cũng được phết sao?
“Vĩnh Kỳ, anh lại đây.” Tôi quyết định chọn phương án “được ăn cả, ngã về không”, ngoắc tay gọi hắn.
Hắn lập tức ngoan ngoãn chạy đến, còn định sử dụng đòn sát thủ đối với các cô gái – dùng nụ cười rạng rỡ ngọt ngào hớp hồn tôi.
“Đồng Đồng, anh biết là em sẽ…”
“Đừng lắm lời”, tôi chặn họng hắn ngay, chợt nhớ ra lúc này nên dịu dàng một chút mới phải, liền vội vàng hạ giọng, nhẹ nhàng nói với hắn: “Vĩnh Kỳ, anh có tin tôi không?”, còn tặng kèm theo một ánh mắt thành khẩn.
Đừng tưởng chỉ có anh biết diễn kịch, minh tinh màn bạc trong nước tôi đều nghiên cứu kỹ càng cả rồi.
Vĩnh Kỳ quả nhiên choáng váng trước luồng điện tôi phóng ra: “Đương nhiên là anh tin em”.
Tôi suýt phì cười: “Vậy anh nhắm mắt lại”.
“Để làm gì?”
“Bảo anh nhắm mắt thì cứ nhắm mắt đi, hỏi nhiều làm gì?”, nhớ đến phải dịu dàng, tôi lại mau mắn nặn ra một nụ cười: “Tôi không làm hại anh đâu. Không phải anh tin tôi sao?”.
“Ừ”. Vĩnh Kỳ lúc thông minh thì thông minh đáng sợ, lúc đần thì đần đến kinh người, hắn lập tức nhắm mắt lại.
“Không được mở mắt ra”, tôi nghiêm giọng nhắc nhở. Muốn lấy lòng tin của hắn thì phải chấp nhận bỏ ra chút vốn, tôi chủ động tiến lại, chạm đôi môi trinh trắng của mình lên đôi môi dê cụ của hắn.
“Đồng Đồng…”
“Im mồm, anh nói chuyện thì tôi hôn làm sao được?” Vừa thầm than thở bản thân chịu thiệt, tôi vừa cảnh cáo hắn: “Không được mở mắt ra, nếu anh dám mở mắt, cả đời tôi cũng không tin anh nữa”.
Mùi vị của Vĩnh Kỳ lan ra từ bờ môi, cảm giác mềm mại ẩm ướt quen thuộc truyền đến đầu lưỡi.
Tôi vụng về trình diễn kĩ thuật hôn tốt nhất của mình, đồng thời âm thầm đặt tay lên nấm đấm cửa. Đầu lưỡi chạm vào vòm miệng có cảm giác như bị điện giật, sự đụng chạm ướt át ngọt ngào này vô tình khơi gợi thứ cảm xúc khó hiểu ẩn sâu trong đáy lòng.
Nhẹ nhàng xoay cổ tay, cánh cửa từ từ mở ra không một tiếng động, đúng như ý muốn của tôi.
Vĩnh Kỳ đứng yên tại chỗ, như đang ngất ngây. Chính là lúc này! Tôi tự hét lên trong lòng, hôn mãnh liệt hơn, kéo Vĩnh Kỳ vào sâu hơn trong cảm giác ngây ngất ấy…
Một…hai…ba! Đếm thầm đến ba, với quyết tâm sắt đá không cho đối thủ một đường thoát của các bậc anh hùng võ lâm ngày xưa, tôi bất ngờ dùng hai tay đẩy hắn ra ngoài cửa. Thêm một cái hất chân, cánh cửa đóng sầm lại.
Rầm!
Kế hoạch thành công mĩ mãn.
Lúc này trái tim thấp thỏm bất an mới có thể đập trở lại. Tôi đứng giữa căn phòng trống không, nghĩ đến cảnh Vĩnh Kỳ đang trần như nhộng thộn mặt ngoài cửa thì suýt nữa phì cười.
Còn chưa kịp cười thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Đồng Đồng, em đang làm trò gì? Mau mở cửa cho anh vào!”, giọng thì thầm lo lắng của hắn làm tôi mát lòng mát dạ.
“Mở cửa thì cũng được thôi”, tôi chậm rãi đưa ra điều kiện: “Đưa hết phim gốc ra đây, một bức cũng không được thiếu”.
“Mở cửa ra đã, cho dù đang là giờ học thì ký túc xá vẫn có người”.
“Tôi muốn phim gốc”.
“Em mở cửa trước đã”.
“Không đồng ý thì đứng tắm nắng ngoài đó đi”, tôi kiên quyết không nhường bước.
Một lúc sau không thấy Vĩnh Kỳ trả lời.
“Này! Vĩnh Kỳ?”, gọi mấy tiếng cũng không thấy trả lời, tôi bất giác có chút lo lắng. Chẳng lẽ hắn nghĩ quẩn rồi? Nghĩ lại thì tôi đúng là có hơi quá đáng, nếu tôi bị Vĩnh Kỳ đẩy ra ngoài khi trên người không một mảnh vải che thân như thế, chắc tôi sẽ…
Đang sám hối thì giọng nói của Vĩnh Kỳ chợt vang lên.
“Đồng Đồng, em mở cửa ra”.
Tôi nhất thời yên tâm: “Phim gốc”.
“Mấy cuộn phim đó có gì ghê gớm, em biết rõ là anh sẽ không bao giờ để người khác nhìn thấy mà”.
“Anh cũng không được nhìn”.
“Em mở cửa ra”, giọng hắn trầm xuống: “Em đối xử với lòng tin của anh như thế sao?”.
Lòng chùng xuống, thật sự tôi cũng không muốn hắn phải thân bại danh liệt, giả dụ có người đi qua nhìn thấy hắn trong bộ dạng này thì…
“Tôi sẽ mở cửa, nhưng anh phải hứa sau này không được dùng những tấm ảnh đó đe dọa tôi”, rốt cuộc tôi cũng nhường một nước.
“Được, anh hứa”. Không cần nhắc nhở, hắn chủ động thề: “Tôi, Hà Vĩnh Kỳ, xin thề sẽ không bao giờ lấy mấy tấm ảnh đó ra uy hiếp Đồng Đồng, nếu không thi môn nào trượt môn đó”.
Thi môn nào trượt môn đó? Lời thề này đối với sinh viên bọn tôi quả thật vô cùng độc địa.
Tôi hít sâu một hơi, giơ tay mở cửa.
Một đống trắng toát lập tức chui vào. Thì ra lúc nãy hắn không trả lời là vì bận đi tìm một tấm ga giường quấn tạm lên người.
Mặc dù hắn đang trong trạng thái áo quần xộc xệch, à không, hoàn toàn không có quần áo mới đúng, có điều “đánh kẻ ngã ngựa” là phẩm chất truyền thống của dân tộc Trung Hoa, chẳng lý gì tôi lại bỏ qua cơ hội cho hắn biết tay này.
Vì thế, tôi đóng sập cửa, tiến đến trước mặt Vĩnh Kỳ, túm lấy cái ga giường trên người hắn, nhướng mày hỏi: “Nói, phim gốc đâu? Đưa hết ra đây”.
“Anh chưa từng nói sẽ đưa phim gốc cho em”.
“Không được dùng để uy hiếp thì chẳng thà đưa quách cho tôi còn hơn”, tôi bối rối nói: “Coi như tôi nợ anh một món nợ ân tình vậy, tôi là người lương thiện thẳng thắn, nhân hậu đàng hoàng, đã nợ thì nhất định sẽ trả”.
Hắn lườm tôi một cái: “Chỉ tại anh tin em nên mới bị em cho vào tròng”.
Có câu thắng làm vua, thua làm giặc, chỉ cần lấy được phim gốc là được rồi. Tôi chẳng quan tâm thủ đoạn của mình dúng có đường hoàng hay không, dương dương tự đắc hất hàm cười hắn: “Ai bảo anh ngu cho lắm vào?”.
Cứ tưởng Vĩnh Kỳ sẽ nổi cơn thịnh nộ, ai dè hắn lại gật đầu tán thành: “Đúng là khi nãy anh ngu quá. Có điều em nói cũng đúng”, Vĩnh Kỳ dừng một chút, nhìn tôi nói: “Đằng nào cũng không uy hiếp được, đưa cả cho em cũng chẳng sao”.
“Thật không?”, tôi mừng rơn.
Trong lòng vẫn có chút lo lắng hắn sẽ thay đổi ý định, không ngờ Vĩnh Kỳ đi thẳng đến bên tủ, nghiêm túc lục lọi.
Một cuộn, hai cuộn, ba cuộn, bốn cuộn,…hắn một hơi lục lọi đến năm sáu phút, trên giường một chốc đã đầy phim và ảnh.
Tôi nhìn đến ngây người: “Nhiều thế này cơ à?”.
“Dĩ nhiên, gần như ngày nào cũng có. Em xem, bên trên còn ghi ngày tháng đấy”.
Nghe hắn nói mà tôi chỉ muốn lao vào đập hắn một trận. Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là giải quyết cái đống kia đã.
“Tất cả đều ở đây phải không?”
“Ừ”.
Tôi nghĩ hắn đã thề độc, chắc sẽ không dám lén lút giấu một hai tấm đâu. Cầm bật lửa và chậu rửa mặt lên, tôi lại tiếp tục công cuộc thiêu hủy vật chứng.