Anh cho tôi dễ bị lừa như vậy sao………….” Nói xong tiếng nói của tôi liền nghẹn ngào, tôi thật sự là không chịu thua kém, giờ khắc này mà còn có thể khóc nữa, “Tôi còn nhớ tới lần sinh nhật mười một tuổi của tôi………..tôi lấy tiền tiêu vặt mà mình để dành mà mua một quyển lưu bút làm quà sinh nhật cho anh………. Nhưng mà khi tôi lén lút đặt nó vào trong hộc bàn của anh thì bị bạn bè phát hiện, bọn họ đều nói tôi là kẻ trộm……….. Lúc ấy ngay cả ý định nhảy lầu tôi cũng đã có, anh có biết không?”
“Quà sinh nhật…………quyển lưu bút…………..” Lí Minh Ngôn thì thào tựa như đang nhớ lại cái gì. Anh đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, kích động hỏi, “Thì ra đó là em tặng sao?”
“………. Đúng vậy! Là tôi tặng! Tặng một người chưa bao giờ liếc mắt nhìn tôi một cái còn trong lòng thì lúc nào cũng lo sợ quà tặng rồi bị người ta ném đi! Mẹ nói, quà sinh nhật tặng cách mười bốn năm mới dám nói là mình tặng, ha ha ha !!!! Tôi thật sự là …………cực phẩm mà!”
Anh ôm tôi càng thêm chặt, giọng nói có chút nghẹn ngào giống như mưa đêm, “Cám ơn em, Chân Tâm!”
“Cảm tạ cái gì……..là tôi tự nguyện……..tôi mê trai………..bị coi là kẻ trộm là tôi tự mình chuốc lấy mà thôi!”
“Quyển sổ kia còn ở trong nhà của anh! Thật sự vẫn còn ở đó!” Anh nhẹ nhàng nói.
Tôi chăm chú nhìn anh, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói, “Anh lại gạt tôi…….”
Đúng lúc này, di động Lí Minh Ngôn vang lên. Anh nhìn di động, sắc mặt có chút do dự không biết là nên bắt máy hay không, cuối cùng anh vẫn nhắc máy.
“Uhm………tôi tìm được cô ấy rồi……….cô ấy……….” Anh đột nhiên nhìn qua tôi, “Trần Diệu Thiên hỏi em ở nơi nào?”
“Không được nói cho anh ta!” Tôi lập tức kích động trả lời, “Tôi không muốn nhìn thấy anh ta!”
Lí Minh Ngôn gật đầu, sau đó nói với di động, “Cậu nghe được không? Cô ấy nói không muốn gặp cậu!”
“………..Trần Diệu Thiên nói phải nói chuyện với em!” Lí Minh Ngôn lại hỏi tôi.
“Tôi không muốn!” Tôi lập tức từ chối, thậm chí xoay người đưa lưng về phía Lí Minh Ngôn, che lỗ tai lại. Không biết vì sao, bây giờ chỉ cần nghe thấy ba chữ Trần Diệu Thiên là tôi lại trở nên kích động khác thường.
Lí Minh Ngôn cúp di động, đi đến trước mặt tôi nói, “Anh đưa em về nhà!” “Không, tôi không trở về!” Tôi lần thứ hai cự tuyệt, trở về tới nhà chắc chắn là sẽ lại nhìn thấy Trần Diệu Thiên.
“Vậy em đến nhà anh ở không? ” Anh đột nhiên đề nghị, nói, “Cái này……” Lúc tôi đang do dự, anh lại nói, “Anh sống chỉ có một mình. Nếu như em lo lắng cô nam quả nữ thì yên tâm đi, anh sẽ không có cử chỉ vượt rào với em đâu! ”
“Tôi…….không phải có ý này!” Bị anh nói như vậy, tôi rất là thẹn thùng, thấp giọng trả lời.
Anh nhẹ nhàng cười, nắm tay của tôi đi đến bên đường, “Kì thật em có thể nhìn thấy quyển lưu bút mà em tặng!”
Quyển lưu bút…….món quà mà mình tặng cho anh mười bốn năm trước………..vô cùng xa xôi……………
Sau khi lên xe, tôi tò mò hỏi, “………….Vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở trong này!”
“Là Trần Diệu Thiên gọi điện cho anh nói không thấy em, hỏi em có tìm tới anh hay không? Cậu ta rất sốt ruột!” Lí Minh Ngôn dừng một chút, nói, “Anh chưa từng thấy qua cậu ta nóng lòng như vậy!”
“……….Cho nên anh tìm tôi?” Tôi thấp giọng nói, lại nhịn không được hỏi lại, “Anh không sợ rời khỏi Lưu Tuệ, cô ấy sẽ bị tổn thương sao?”
Lí Minh Ngôn khởi động xe, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng tôi, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng, “Chân Tâm, thật xin lỗi. Tuy rằng anh cùng cô ấy đã không còn gì nhưng………dù sao cũng đã từng yêu nhau, anh không thể bỏ mặc! ”
“Là từng có yêu hay là tình cũ khó quên………” Tôi có chút châm chọc nói.
Anh nắm tay tôi thật chặt, có chút bất đắc dĩ cười nói, “Em trở nên sắc bén rồi.”
Thật ra tôi cũng muốn trả lời anh nhưng tôi trầm mặc. Không phải là cái loại ẩn nhẫn trầm mặc mà là ………… loại tâm tình này thật không biết như thế nào để miêu tả. Toàn thân giống như thật vô lực, giống như tôi có nói nhiều, có nói nhiều nhiều hơn nữa thì cũng đều là phí công. Dường như tất cả đều trở nên không còn ý nghĩ nữa.
Bởi vì…….. tôi hiểu rằng………… người đàn ông này……. Anh ta không yêu tôi.
Rất nhanh xe đã chạy đến nhà anh. Đây là một ngôi nhà không lớn, chung quanh đều tràn ngập hơi thở đàn ông độc thân. Ví như chỉ có một đôi dép lên loại của nam, chỉ có một chiếc tách chuyên dụng, trong phòng không có màu mè gì, đều rất đơn giản.
Lí Minh Ngôn lấy cho tôi một bộ đồ ngủ của anh, ôn nhu cười nói, “Em chấp nhận mặc nó đi. Nhanh chóng tắm rửa một cái, ướt đẫm như thế rất dễ bị cảm mạo!”
Tôi đột nhiên lui về phía sau một bước, “Anh vẫn là cho tôi mượn ít tiền, tôi đến ngủ ở khách sạn là được rồi!”
“Không tin anh như vậy ?” Anh nhíu mi.
“Không phải như vậy, tôi cảm thấy………” “Mặc kệ thế nào, em cũng nhanh chóng tắm rửa đi! Như vậy sẽ cảm mạo!” Anh cắt ngang lời tôi, không nói thêm tiếng nào nữa liền đẩy tôi vào phòng tắm.
“Em tắm đi, anh đi nấu chút đồ ăn cho em!” Anh vỗ vỗ đầu tôi, ôn nhu nói.
“Không cần!” Tôi lập tức trả lời. Anh kinh ngạc nhìn tôi, “Anh không cần phiền toái như vậy, tôi không đói bụng!”
Như cự tuyện Lí Minh Ngôn sao mà khó quá?!
Trên người lạnh muốn thấu xương, hơn nữa hồi nãy lại có uống rượu, tôi rất không thoải mái, hắt xì liên tục. Tôi cũng không muốn mình bị bệnh trong nhà Lí Minh Ngôn nên nhanh chóng khóa cửa, tôi bắt đầu tắm rửa.
Trên bồn rửa mặt đều là đồ dùng nam tính, không có một chút dấu vết nào cũng con gái cả. Xem ra Lí Minh Ngôn thật sự là giữ mình trong sạch……….. Nghĩ đến đây tự nhiên tôi lại liên tưởng đến Trần Diệu Thiên, trong lòng bỗng dưng lại khó chịu mà không hiểu vì sao!
Thật ra tôi đã sớm biết Trần Diệu Thiên là công tử nổi tiếng đào hoa, người như vậy làm sao có thể trở thành bạn trai thật của tôi……….. nhưng mà bất quá anh chỉ đồng ý chơi trò chơi với tôi hai ngày mà thôi.
Nếu tôi không thích anh, vì sao tôi phải cứ chú ý việc này?
Cứ như vậy đi………. Đầu tiên là chấm dứt trước……….. chúng ta là người không cùng một thế giới…….. tôi cũng không có tinh thần để chơi đùa cùng anh ta………….
Sau khi tắm rửa xong, tôi mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Lí Minh Ngôn đi ra, thoạt nhìn rất là buồn cười. Đi ra khỏi phòng tắm, tôi vừa lau tóc vừa lớn tiếng hỏi về hướng phòng khách, “Máy sấy của anh ở nơi nào vậy?”
Không khí bên ngoài lại lặng thing. Lòng tôi lại buồn bực.
Mới vừa đi vào phòng khách là đã đón ngay một đôi mắt nóng rực đầy phẫn nộ. Trần Diệu Thiên hai ba bước đã vọt tới trước mặt tôi, gắt gao nắm tay của tôi, “Em có ý gì?” Sắc mặt anh khó coi tới cực điểm, giống như ngay phút sau sẽ bùng nổ.
Tôi muốn rút tay lại nhưng anh lại cứ nắm mãi không buông. Tôi quay đầu nhìn về phía Lí Minh Ngôn đang đứng bên kia, tức giận nói, “Tôi nói là không muốn nhìn thấy anh ta, vì sao anh còn gọi anh ta đến???”
Lí Minh Ngôn nhìn tôi ảm đạm cười, cũng không rõ là cảm xúc gì, anh nhẹ nhàng nói, “Là cậu ấy tự tìm tới!”
“Em nhìn anh đi!” Trần Diệu Thiên đột nhiên kéo mặt tôi phải đối diện với anh. Trong mắt anh dường như là lửa giận thiêu đốt ngập trời, quát, “Vì sao đột nhiên lại chạy trốn? Em có biết anh lo lắng lắm không?”
Chương 34: Đối kháng với anh
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Tải game android iphone ipad,
Truyện ngắn tình yêu,
Tiểu thuyết ngôn tình2766/3741