hông muốn thấy tia sáng vô tội lóe lên trong khóe mắt nàng.
Trong lòng thầm than chính mình vô dụng, hắn đối với nàng vẫn là ôn tồn tha thiết , yêu thương vô tận.
Chính là giờ này khắc này cảm xúc của hắn hỗn loạn đến cực điểm, rốt cuộc không thể yêu cầu chính mình tâm vô khúc mắc mà đi hảo hảo yêu thương nàng, hắn nói với bản thân không thể sủng nịch nàng, nếu không sẽ tạo thành sai lầm không thể bù đắp.
Hắn đẩy tay nàng ra,“Nương nhi — ta không cầu nàng toàn tâm với ta, nhưng xin nàng hãy hảo hảo hiếu kính mẫu thân của ta –”
“Ngự Phong –” Nhìn bóng dáng anh tuấn biến mất, Thủy Vũ Nương thất hồn lạc phách chôn chân tại chỗ, ánh mắt dại ra, vẻ mặt khô khan, bên tai một lần lại một lần vang lên thanh âm lạnh như sương tuyết, tàn khốc của hắn.
Lí thị thấy Thượng Quan Ngự Phong không quay đầu lại bước đi, không khỏi tràn đầy tức giận, nàng đứng lên, cất giọng chanh chua:
“Hừ! Cứ như vậy trơ mắt nhìn Phong nhi đi, ngươi không đuổi theo à, thật không biết thú ngươi về làm gì nữa! Thú cái đầu gỗ so với nữ nhân như ngươi còn có ích hơn gấp vài lần!”
Dứt lời, Lí thị nổi giận đùng đùng đi về phòng.
Vì sao lại biến thành cục diện thế này?
Vì sao, sinh mệnh của nàng cứ từng giọt từng giọt rớt ra từ khe hở giữa các ngón tay ?
Vì sao, nàng cảm giác chính mình sắp lâm vào cuộc sống hắc ám như địa ngục?
Thủy Vũ Nương ngũ tạng lục phế bắt đầu có cảm giác đau quặn, nàng ôm ngực, vạn phần thống khổ chạy như bay về sương phòng, nàng ngã ngồi ở trên giường, thương tâm rên rỉ khóc lóc.
Qua hồi lâu sau, nàng mới dùng tay nhỏ bé che kín hai má, nước mắt lén lút trào ra, từ từ , nàng rúc sâu vào góc tường, hai vai không ngừng run rẩy.
Móng tay thon dài bất tri bất giác cắm sâu vào da thịt, máu tươi chầm chậm chảy ra, bí mật hòa vào cùng nước mắt tạo thành một dòng mãu loãng……
Sau đó, Tiểu Nhạn Tử bưng khay hoa quế đi vào sương phòng, thấy tiểu thư thương tâm khóc, Tiểu Nhạn Tử liền vội vã đặt điểm tâm xuống, đẩy đẩy đầu vai nàng, nhẹ giọng nói:
“Tiểu thư……”
Thủy Vũ Nương bất đắc dĩ phe phẩy đầu,“Tiểu Nhạn Tử, đừng gọi ta, ta muốn yên tĩnh một chút!”
“Tiểu thư…… Người với cô gia làm sao vậy?” Tiểu Nhạn Tử không an tâm lên tiếng .
Thủy Vũ Nương làm như không nghe thấy, co rúm lại trong ổ chăn, tựa như loài thú bị thương nặng phải tránh ở nơi an toàn để chữa trị……….
Chương 7
Lí thị ngồi ngay ngắn ở trước bàn, liên tiếp nhìn về phía sương phòng của nhi tử, biểu tình trên mặt tựa như mèo bắt nạt chuột vô cùng đắc ý cùng hưng phấn.
Giờ dần (tầm 3 h sáng ), cửa phòng Thượng Quan Ngự Phong đã bị bàn tay nhỏ bé mạnh mẽ đẩy ra, Thủy Vũ Nương mở to đôi mắt, vội vã ngoan ngoãn vọt tới trước mặt bà bà, thấy Lí thị sớm ngồi bên bàn cơm chờ đợi, Thủy Vũ Nương xấu hổ cười cười.
“Nương — không, phu nhân, người dậy thực sớm.”
“Hừ! Hảo giáo dưỡng , đến trễ ba khắc, ngươi cũng thật tham ngủ a.” Lí thị thể hiện bất mãn với nàng tiểu tức phụ tham ngủ.
Nàng hôm nay cố ý thức dậy sớm, muốn nhìn xem Thủy Vũ Nương có đem bà bà này để vào mắt hay không.
“Ta…… Ta lần sau không dám .” Thủy Vũ Nương hoảng sợ nghe không ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Lí thị.
“Ngươi nhanh chóng đi chuẩn bị đồ ăn đi!” Lí thị không kiên nhẫn giục, biết rõ còn cố hỏi:“ Con mắt như thế nào lại sưng tấy lên như vậy ?”
“Ta……” Thủy Vũ Nương không thể nói vì đêm qua Thượng Quan Ngự Phong không về, mà khóc hết cả một đêm, khóc mệt mỏi, cuối cùng liền mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, từ lúc tỉnh lại đến nay tinh thần vẫn là chưa có phục hồi.
Không cần đoán cũng biết, xác định chắc chắn là do đêm qua Phong nhi giận dữ mắng mỏ đây , Phong nhi thật giỏi, mới nói vậy đã có tác dụng lớn rồi!
A! Lí thị trong lòng mừng thầm không thôi, ở đâu ra chuyện nhi tử có tức phụ liền quên mẫu thân ? Căn bản không có đâu, Phong nhi của nàng trong đầu thủy chung có nương tồn tại, nếu không đêm qua nó cũng sẽ không nóng giận mà trách cứ Thủy Vũ Nương . Nghĩ đến nhi tử giáo huấn tức phụ ngay trước mặt mình, Lí thị không khỏi đắc ý vừa lòng..
S: Ta cứ đắn đo mãi từ tức phụ , muốn đổi thành thê tử , cơ mà chị lại chỉ làm thiếp , mà viết thiếp thì nhiều câu không được xuôi tai , cũng không thể ghi vợ vì đây là cổ đại cho nên ta vẫn để nguyên như convert là tức phụ , còn tức phụ nhi là vợ của con trai , là con dâu ạ :)
“Ta đi chuẩn bị đồ ăn sáng .” Thủy Vũ Nương thầm nghĩ thoát đi ánh mắt nhìn nàng chăm chú sắc bén ấy.
“Mau đi đi!” Lí thị phất tay đồng ý.
Thủy Vũ Nương bước nhanh rời khỏi đại sảnh, đi đến phòng bếp, dọc theo đường đi không thấy nửa bóng nô bộc nào, nàng không khỏi suy nghĩ sùng bái:
“Nương thật sự là vất vả , vì muốn cho hạ nhân ngủ nhiều thêm một chút, người mỗi ngày đều rời giường sớm như vậy chuẩn bị bữa sáng cho Ngự Phong, hết sức không muốn phiền toái hạ nhân, nương thật vĩ đại.”
Bởi vì Thủy Vũ Nương từ nhỏ đã bị bán vào Tuấn vương phủ làm nha hoàn, nàng đã luyện được một tay hảo trù nghệ, cho nên chuyện này căn bản không thể làm khó được nàng.
Thủy Vũ Nương rửa rau rồi nhóm lửa, không lâu sau, liền làm ra hàng loạt món ăn mỹ vị.
Lí thị có chút giật mình nhìn chằm chằm món ngon đầy bàn,“Nhanh như vậy? Có nhờ ai giúp đỡ không?”
Thủy Vũ Nương một bên đem đồ ăn bưng lên bàn, một mặt nhanh nhẹn bày biện bát đũa “Ta không cần giúp đỡ a! Tất cả đều là mình ta làm .”
Lí thị khó tin nhìn tức phụ nhi, đang muốn nói cái gì đó, Thượng Quan Ngự Phong đột nhiên kéo bộ pháp mỏi mệt đi vào gia môn.
Thấy con đầy mặt phong sương, Lí thị đau lòng,“Phong nhi, ngươi như thế nào đi ra ngoài cả một đêm như vậy? Thực làm cho ta lo lắng.”
Thủy Vũ Nương ánh mắt khổ sở dừng ở trên người Thượng Quan Ngự Phong, thấy vẻ mặt tướng công vẫn lạnh lùng như trước, nàng đau lòng cúi đầu xuống.
Thượng Quan Ngự Phong đi dạo bên ngoài , tâm tình đã có chút tốt lên.
Vừa bước vào nhà, nhìn đầy bàn món ngon, mà nương cùng nương tử đều ngồi vào vị trí của mình chờ hắn về, hắn không khỏi lắp bắp kinh hãi, nhưng khi hắn trông thấy hai mắt nương tử sưng đỏ, nội tâm dù có đau đến đâu thì vẫn sẽ có vướng mắc, hắn không thể lập tức tiêu tan cơn giận.
“Mới giờ dần, hai người như thế nào đã rời giường ? Nương, người bình thường không phải đều ngủ thẳng đến khi thái dương lên cao mới dậy sao?” Thượng Quan Ngự Phong mặt không chút thay đổi hỏi.
Lí thị đỏ mặt, có điểm thẹn quá thành giận nói:
“Ách…… Phong nhi, ta hỏi ngươi, ngươi còn không có trả lời ta đâu!”
Thủy Vũ Nương kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lí thị.
Thượng Quan Ngự Phong vật vờ bên ngoài đã lâu, bụng có chút đói, trước mặt lại toàn mỹ vị , cho nên không có để ý tới lời mẫu thân.