à dâm đãng! Cách tường vẫn nghe được tiếng kêu của ngươi. Không chỉ có thế, còn phải phái gia nô nhà ta xoa bóp gân cốt cho ngươi, a! Ngươi thật đúng là biết hưởng thụ a, không biết ngươi đem lễ nghĩa liêm sỉ quăng đi đâu, loại chuyện bại hoại như vậy cũng làm được! Nói nhanh, hồ ly tinh nhà ngươi đến tột cùng đã cho Phong nhi uống loại thuốc gì, nếu không nó như thế nào coi trọng ngươi – một kỹ nữ lầu xanh như vậy ?!”
Thủy Vũ Nương cảm nhận cõi lòng nàng như đang rơi , rơi xuống…… tựa như rơi vào vực sâu vạn trượng, bất quá lại không thể trốn tránh, Thủy Vũ Nương đau khổ nhìn Lí thị.
“Lưu lạc vào chốn thanh lâu, ta cũng đâu nguyện ý a……”
“Mặc kệ ngươi có nỗi khổ gì, ở trong mắt ta, lầu xanh là nơi dơ bẩn nhất , cho nên đừng nghĩ ta sẽ vui lòng đón nhận ngươi.” Lí thị xem thường ,bởi nàng thống hận nữ tử thanh lâu nhất.
Lí thị làm sao mà quên được phu quân cũng từng phản bội mình chỉ vì một nữ nhân dơ bẩn đó?
Tuy phu quân tráng niên sớm thệ(mất sớm), Lí thị thành quả phụ lại vẫn khó có thể quên sỉ nhục trong quá khứ, chuyện này đương nhiên ai cũng biết.
Mà nó đã thật sâu tổn thương tâm Lí thị, trong lòng Lí thị vĩnh viễn không thể xóa bỏ vết thương ấy, nhớ ngày đó Thượng Quan Ngạn vì muốn khiến giai nhân vui mà thậm chí suýt nữa cắt đứt tình cảm phu thê của bọn họ……
Nỗi nhục này nàng mãi mãi ghi nhớ trong lòng.
Thượng Quan Ngạn lúc trước vì thú nữ tử thanh lâu kia đã bỏ ra nghìn vàng.
Nay…… Không thể ngờ được nhi tử của hắn — Thượng Quan Ngự Phong rập khuôn theo cha, để chuộc thân cho nữ tử thanh lâu mà quăng ra vạn lượng, sao không thể bất mãn cho được? Sao Lí thị không hận Thủy Vũ Nương cho được?
Trong quá khữ từng có một nữ nhân lầu xanh tâm địa xấu xa .
Nàng sao lại không cẩn thận với Thủy Vũ Nương chứ?
Chẳng lẽ chờ đến khi mọi chuyện tồi tệ đến mức không thể vãn hồi mới hối hận ư?
Nàng thậm chí đang hoài nghi Thủy Vũ Nương tiến vào Thượng Quan gia môn cũng chỉ vì tranh quyền đoạt lợi .
Trước khi Thủy Vũ Nương hành động, cần dùng hết biện pháp đuổi nó ra khỏi gia môn mới được.
“Ta sẽ kiên nhẫn chờ phu nhân nguyện ý tiếp nhận ta mới thôi……” Thủy Vũ Nương một lần nữa rót ly trà, cung kính đưa tới trước mặt Lí thị.
Lí thị lại lần nữa không cảm kích giơ cánh tay, một phen hất đổ chén trà trong tay nàng.
“Choang” Một tiếng, cái chén vỡ vụn trên đất!
“Ai da –” Trà nóng bắn tung tóe không cẩn thận hắt ngược lại vào người Lí thị.
“Ngươi là đồ nữ nhân không có lương tâm!” Lí thị kinh thiên động địa kêu gào:“Ta bất quá mới mắng ngươi vài câu, ngươi liền cố ý đánh vỡ cái chén, cái chén vỡ không quan trọng, nay ngươi làm da thịt của ta bị phỏng, xem ngươi ăn nói thế nào với nhi tử của ta, ta nghĩ ngươi là cố ý muốn đem trà nóng hắt vào người ta đi!”
“Tức phụ không cố ý –” Thủy Vũ Nương vẻ mặt vô tội nhìn bà bà, gấp đến độ lấy ra khăn tay, muốn tiến lên coi thương thế Lí thị, lại bị Lí thị vô tình đẩy ra.
“Hừ! Ta không nghĩ ngươi sẽ có lòng tốt, lại càng không cho rằng ngươi là thiệt tình yêu Phong nhi của ta, nếu muốn ta tiếp nhận ngươi, trừ phi mặt trời mọc ở đằng tây!” Lí thị kêu gào,“Ta nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp sớm đuổi ngươi đi, chờ ngươi cướp đi tài sản Thượng Quan gia, bại hoại thanh danh Thượng Quan gia, đến lúc đó đâu còn kịp nữa?”
Thủy Vũ Nương tâm cả kinh, dùng thanh âm bi thương lên tiếng:
“Phu nhân! Người đừng đuổi ta đi, ta không tham tiền, tin ta –”
“Hừ!” Lí thị hừ thanh bất vi sở động.
“Cầu người tin tưởng ta, phu nhân?” Thủy Vũ Nương van xin.
“Hảo!” Lí thị đột nhiên thâm ý nói:“Muốn làm người của Thượng Quan gia, rất đơn giản, ngươi chỉ cần tuân thủ một số quy tắc, chúng ta ngày sau sẽ hảo hảo ở chung. Ta cũng không phải một bà bà ương ngạnh, không cần ngươi tới phụng dưỡng ta, nhưng nha hoàn, nô bộc trong nhà kỳ thật không nhiều, như thế này đi, đồ ăn sáng mỗi ngày của Phong nhi đều do ta tự mình chuẩn bị, hiện nay ngươi bước vào Thượng Quan gia, trở thành tức phụ nhi của ta, vậy tất cả việc ta làm dĩ nhiên sẽ giao hết cho ngươi, để ta được hưởng thanh phúc.”
Thủy Vũ Nương nghe vậy, nghĩ đến chính mình đã được nhận, không khỏi mừng rỡ liên tục gật đầu.
“Ta sẽ , ta sẽ làm việc theo ý người, ta sẽ cố gắng làm một tức phụ tốt”
Lí thị bắt đầu lên giọng:
“Thứ nhất, ngươi mỗi ngày rời giường vào giờ dần, chuẩn bị điểm tâm sáng cho Phong nhi và ta.”
“Giờ dần?” Thủy Vũ Nương giật mình, giờ dần là lúc mọi người đang hết sức mộng đẹp, liền ngay cả mặt trời còn chưa hiện lên đỉnh núi đâu!
“Có khó khăn sao? Ta mỗi ngày đều rời giường thời gian này.”
“Không — không thành vấn đề, ta sẽ dậy đúng giờ.” Thủy Vũ Nương nuốt xuống nước miếng, kiên trì ưng thuận.
“Thứ hai, sài lương(củi) trong nhà luôn không đủ dùng, người làm cũng không đủ, chúng ta tiết kiệm từ trước đến nay quen rồi , không muốn cho người đi mua , như vậy –” Lí thị ám chỉ nhìn nàng liếc mắt một cái.
Thủy Vũ Nương chuyên chú nghe, thấy bà bà nói đến đây đột nhiên tạm dừng, nàng thông minh lập tức hiểu ý tứ, vội vàng gật đầu đáp.
“Ta sẽ theo mọi người lên phía sau núi đốn củi , người yên tâm.”
“Xem ra ngươi rất có khả năng , ai! Ta mệt mỏi nhiều năm như vậy cuối cùng có thể hưởng thanh phúc rồi.” Lí thị ra vẻ vui mừng.
“Đúng rồi, chuyện cao thấp trong phủ, ngươi ít nhiều cũng tham gia giúp đỡ một chút, mặc dù có nha hoàn, nô tài, bất quá ta vẫn là không an tâm, cho nên từng ấy năm tới nay, ta đều hỗ trợ , ngươi nhưng đừng bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của một thiếu nãi nãi( thiếu phu nhân) với bọn họ.”
“Ta sẽ không .” Thủy Vũ Nương mặc dù thấy có chút quái dị, nhưng vì để vui lòng bà bà, nàng trừ bỏ gật đầu, vẫn là gật đầu.
“Ân! Như vậy ta an tâm rồi.” Lí thị đứng lên, đắc ý xoay người rời đi.
“Tiểu thư, ngươi như thế nào có thể đáp ứng yêu cầu vô lý của lão thái bà kia, nói thế nào thì người cũng là thiếu nãi nãi của cái nhà này.” Tiểu Nhạn Tử kéo tay Thủy Vũ Nương, phẫn nộ nói.
“Chuyện xảy ra hôm nay, ngươi một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài.” Thủy Vũ Nương thất hồn lạc phách đẩy Tiểu Nhạn Tử ra, mờ mịt một mình đi trở về sương phòng.
Nàng có thể oán cái gì? Mà lấy tư cách gì để oán đây?
~ ~ ~
“Phong nhi, nhìn thiếp của con đi, ta bất quá mắng nàng vài câu, nàng lại giở thói ngang ngược hắt nước làm ướt hết ta!”
Lí thị thành quả phụ hơi sớm, Thượng Quan gia tam đại đan phó, chỉ có nhi tử là Ngự Phong, nàng yêu thương nâng niu như bảo bối, mà Thượng Quan Ngự Phong cũng rất tận trung tẫn hiếu với nàng.
Nhưng từ khi thú Thủy Vũ Nương, tâm của nhi tử dần dần hướng về người thiếp, thậm chí vì nữ nhân đó mà cường thế cãi lời nàng.
Lí thị sớm khó chịu đến cực điểm, nay thật vất vả trông được nhi tử về nhà, lập tức nước mắt tung hoành ngang dọc kể khổ, mà nội dung thì chẳng có tính thật thà chút nào.
“Nương.” Thượng Quan Ngự Phong kinh ngạc chạy đến ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, khó hiểu nắm bàn tay đầy nếp nhăn của nàng,“Thực sự có chuyện như vậy? Nương nhi tính tình thập phần ôn hòa, nàng