iều thủ tục bắt mình tới tận đây chứ ? Thế chẳng phải làquá tốn cổng rồi sao .
Nếu bà ta không muốnhại mình , thì tại sao thừa dịp mình ngủ say lấy hết đồ ăn thứcuống trong động đi , hơn nữa hoàn toàn không có để lại thư từ gì ?
Hoàng Thi Hàm nghĩkhông ra nguyên do , chỉ biết ngồi lặng người trước cửa động , tronglúc bất tri bất giác , bóng đêm yên tĩnh đã buông xuống mặt đất.
Cũng không biết đãqua bao lâu , Hoàng Thi Hàm đã cảm thấy bụng đói kêu ùng ục , hơn nữacái loại cảm giác miệng lưỡi khô đắng lại càng khiến nàng không thểchịu đựng được .
“Này , bà già , bàrốt cuộc ở đâu? Mau trả lời tôi!” Hoàng Thi Hàm lớn tiếng gào thét ,đáng tiếc vẫn không thấy bà ta đáp lại , cơn tức không sao tránh đượclập tức bốc lên.
“Này , bà già chếttiệt , bà rốt cuộc chết ở đâu rồi? Mau lên tiếng !”
“Ngươi gọi hồn ai !”Người theo tiếng hiện ra , chỉ thấy Lão thái bà đột nhiên từ trêntrời giáng xuống , bất ngờ xuất hiện ở trước mắt Hoàng Thi Hàm
Bất luận là kẻ nàonghe thấy người khác kêu to chính mình như vậy khẳng định sẽ bị chọcgiận gần chết , nhưng ngoài dự liệu chính là , thần sắc Lão tháibà không thay đổi , giống như tuyệt đối không tức giận .
“Chuyện gì ? Ngươi kêulão thân làm cái gì ?” Lão thái bà nhìn chằm chằm nàng .
Hoàng Thi Hàm làm rabiểu tình thực cổ quái . “Bà không phải sư phụ tôi sao? Bây giờ tôisắp chết dói , sao bà không quan tâm chút nào ?”
Lão thái bà khôngđáp hỏi lại . “Ngươi trái một câu bà già chết tiệt , phải một câubà già chết tiệt ; trong mắt ngươi có thể coi ta đây là sư phụ sao ?”
“Tôi ...” Hoàng ThiHàm nói quanh co một hồi , sau đó lúng túng nói : “Lão bà bà , ngươiđừng nóng giận chứ … Ngươi không rõ , ở niên đại của tôi lớn lên ,rất ít dùng đến danh từ ‘sư phụ’ này , thật sự là tôi gọi không quenmiệng thôi .”
“Được , nếu vậy saunày ngươi có thể gọi là là lão bà bà , lão thân không miễn cưỡng .”Lão thái bà dừng lại một lúc , tiếp đó lại nói : “Vấn đề ăn uốngcủa ngươi , ngươi yên tâm , việc lúc trước lão thân đáp ứng với ngươituyệt đối làm được,” Lời vừa dứt , bà đưa tay vào trong tay áo , lấyra một bình sứ trắng , mở ra , một viên sáp cầu to trơn xuất hiệntrong lòng bàn tay.
“Đây là cái gì?”Hoàng Thi Hàm khó hiểu.
Lão thái bà khôngđáp , ngón tay nhẹ nhàng sờ , viên sáp cầu kia vỡ ra thành hai nửa ,chỉ thấy một viên thuốc đen to chừng hạt châu từ sáp cầu lăn ra .
Ăn nó ngươi sẽ khôngcảm thấy đói khát . Lão thái bà cười dài đem viên thuốc màu đen đưatới .
Hoàng Thi Hàm khôngchút nghĩ ngợi đưa tay tiếp lấy , lập tức để sát mũi trước mũi húthà , “đây là vật gì ? Ngửi mùi cũng thật thơm đấy”
Lão thái bá vẫntránh mà không đáp “Ngươi chắc là đói bụng lắm rồi! Mau ăn nó , đừnghỏi nhiều như vậy” Hoàng Thi Hàm trầm ngâm một chút , dù sao đang đóibụng cái gì ăn đều ngon , lập tức đưa tay lên , đem viên thuốc màu đento bỏ vào trong miệng .
Viên thuốc màu đenvừa vào miệng quả nhiên thần kỳ . Hoàng Thi Hàm chỉ cảm thấy cảmgiác đói khát khó chịu ban đầu không thấy đâu nữa , kế tiếp là taychân cảm thấy khoan khoái khó hiểu .
Sau khi Lão thái bàthấy nàng ăn viên thuốc , trên mặt đột nhiên thoáng xuất hiện một nụcười cực kỳ quỷ dị , “Lão thân đi ra ngoài một chút , nếu ngươi cóchuyện gì , kêu to ta một tiếng là được …” Nói xong , bà đã bước mộtbước dài biến mất khỏi cửa động .
“Này , sao bà có thểnói đi là đi …” Nói đến đây , một luồng máu nóng phút chốc từ lòngbàn chân Hoàng Thi Hàm cuộn lên , thẳng tới ót ; sau đó toàn thânnàng bỗng nhiên có một loại khô nóng không có cách nào kháng cự .
Cái loại cảm giácnày giống như đang đặt mình ở giữa liệt hỏa đang hừng hực cháy ,máu trong cơ thể càng giống như núi lửa đang sôi trào điên cuồng , khiếncho người khác không thể chịu đựng được .
Tại sao lại như vậy ?Hoàng Thi Hàm nghĩ hoài không hiểu .
Hotgirl lưu lạc giang hồ - Chương 02 part 2
Nàng nghĩ đây chỉ làmột loại hiện tượng ngắn ngủi , nhưng thân thể của nàng càng lúccàng nóng hơn , giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy ,cuối cùng hóa thành tro tàn.
“Trời ạ ! Mình sắpchịu không nổi … Mình sắp nóng chết mất …” Chỉ qua một thời gianngắn , lý trí của nàng hiển nhiên bởi vì cơ thể không thể chịu đựngđược cảm giác khô nóng khó hiểu này , thân bất do kỷ cởi xiêm y .
Trong chớp mắt ,Hoàng Thi Hàm đã cởi xuống hết , trần như nhộng . Nhưng mà , hiệuquả rõ ràng không được .
“Này , bà già , vừarồi bà cho tôi ăn là cái gì ?” Mơ hồ , Hoàng Thi Hàm cuối cùng cũngnhớ tới mấu chốt của vấn đề , nhưng không biết có thể tìm được đápán hay không .
Nàng rống lớn , cảmgiác khô nóng trong cơ thể sinh sôi không ngừng lan tràn khắp cơ thểnàng tới từng tế bào , mỗi một lỗ chân lông , khiến cho nàng hoàntoàn đánh mất lý trí.
“Oa…” Hoàng Thi Hàmgào thét lên , bỗng nhiên bước một bước dài phóng tới cửa động ,nàng sống cũng không bằng chết .
Nàng chuẩn bị nhảyxuống núi tự sát , giải thoát khổ sở bản thân đang phải chịu đựng .Trên thực tế , cái loại thống khổ này nàng không có khả năng chịuđược .
Ngay khi thân thể củanàng sắp đến gần cửa động , một trận quái phong bỗng phóng ra trướcmắt , không khoan nhượng thổi nàng vào trong động , đồng thời trongkhông trung vang lên thanh âm của lão thái bà : “Đúng là vô dụng , nhưvậy mà đã muốn tự tìm cái chết , tương lai sao có thể tựu thànhđại sự!”
“Tôi không muốn chịukhổ như thế , để cho tôi chết đi …” Hoàng Thi Hàm vẫn quyết ý hướngvề phía cửa động .
Kết quả giống nhaulần nữa phát sinh , cả người Hoàng Thi Hàm đổ xuống.
Nàng không biết quáiphong này là chưởng lực của lão thái bà , chỉ cho là ông trời đangcản trở nàng , lập tức đem tam tự kinh mà bản thân biết đem ra mắng ,còn không có ý muốn dừng lại .
Mắng mắng , ý thứccủa nàng đã dần mơ hồ , nàng hoàn toàn không biết tâm mạch của mìnhsắp tê liệt mà chết ; thân hình cũng ngăn không được run rẩy co rúm.
Ngay khi nàng sắp hônmê trong nháy mắt từ không trung lại vang lên thanh âm của lão thái bà: “Cô gái trẻ , ngươi có phải nóng đến chịu không nổi nữa hay không ?Chẳng lẽ ngươi đã quên Hàn Ngọc Sàn vạn năm sao ?” Một câu bừng tỉnhngười trong mộng .
Đúng vậy , Hoàng ThiHàm từng nằm qua giường ngọc kia , vẫn còn nhớ lúc đấy lạnh đếnmức nhảy khỏi giường , lúc này nàng sao không suy nghĩ đến thì ragiường Ngọc Thạch có thể có công dụng kỳ diệu chứ ?
Hoàng Thi Hàm khônglãng phí phút nào , lập tức lảo đảo hướng đến Hàn Ngọc Sàng vạnnăm , sau đó động tác cực kỳ nhanh nằm xuống .
Nói cũng kỳ quái ,thân thể của nàng vốn đang khô nóng khó chịu , nhưng vừa nằm xuốngkhối giường Ngọc Thạch , lại dần dần bình ổn , chẳng qua kết quảvẫn lúc lạnh lúc nóng , khiến trái tim nàng không thể chịu nổi , chonên ngất đi .
“Tôi… Tôi hôn mê trongbao lâu?” Hoàng Thi Hàm từ trong mộng tỉnh lại , hé mắt ra liền nhìnthấy Lão thái bà ngồi ở mép giường , trên mặt hiện ra vẻ hiền lànhhòa ái trước giờ chưa từng thấy .
“Không lâu , mới bảyngày mà thôi” Lão thái bà cười nhạt , “ Bây giờ ngươi cảm thấy thếnào ? Có chỗ nào … không khỏe không ?”
“Bảy ngày? Tôi ngủ mêbảy ngày ?” Hoàng Thi Hàm cả người hơi tỉnh táo , bất ngờ phát hiệnmình mặc trên người xiêm y quái dị , hình như là đồ hóa trang diễn catứ hí* ( một loại kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến)
“Đúng rồi ! Tôi quênhỏi bà ….” Hoàng Thi Hàm giống như là nhớ ra điều gì đó , “Tôi trướcgiờ chưa gặp qua việc lạ như vậy , vì sao …” Không đợi nàng nói hết ,Lão thái bà đã đoạt trước nói : “Lão thân thấy ngươi không chịu nằmở trên giường lớn , cho nên đành phải cho ngươi ăn – Liệt Dương