không khỏi hạ xuống , “Quên đi ! lão thân cũng khôngmuốn tạo áp lực quá lớn cho ngươi , chỉ cần ngươi khiêm tốn thụ giáo, yên tâm bằng tên Kiếm Hậu của ta , không đến hai năm , ngươi tất cóthể trở thành tuyệt thế cao thủ, đến lúc đó trong lòng ngươi chắcchắn sẽ không có cái chữ “thua” này.”
Hoàng Thi Hàm chợtgật đầu “Bụng tôi rất đói , ngươi có thể cho tôi ít đồ ăn được không?”
Lão thái bà sữngngười “Ngươi không đầu không đuôi hỏi những lời này , là ý nói …”
“Tôi đáp ứng !” HoàngThi Hàm tự nhiên nói “ Nếu tôi đã không có con đường nào tốt hơn cóthể đi , tôi chỉ đành cam tâm tình nguyện cho bà nuôi , làm đồ đệ củabà .” Vừa dứt lời , lão thái bà đã sớm kiềm không được cười to “Haha ha … thật tốt quá , thật sự quá tốt …” Tiếng cười khí phách hàohứng , thẳng lên trời đêm .
Bà ta lần nữa kẹplấy người Hoàng Thi Hàm , lập tức hướng đến một sườn dốc bên trái .Trong tiếng cười , thân thể hai người bay xuống …
Chương 2
Khi hai người dừng ởtrước một hang đá thì Hoàng Thi Hàm quả thực không thể tin được cảnhtượng mình nhìn thấy trước mắt .
Hang đá này ướcchừng bằng mười bình , là một hình vuông . Bên phải hang đá lộ ramột cái đèn dầu to , ngay giữ có một giường đá hình chữ nhật xanhbiếc , ngoài ra , ở trong hang đá không còn vật gì nữa.
“Sau này ta sẽ phảiở nơi này sao?” Hoàng Thi Hàm lập tức choáng váng .
Vừa rồi ở trên đỉnhnúi không khí tươi mát , tầm nhìn thoáng đáng , nhưng ở trong hang đánày lại tối đen , đưa tay khó nhìn được năm ngón; nếu không phải bêntrong có một chén đèn dầu , Hoàng Thi Hàm cảm thấy bản thân cũngsắp thành người mù mở mắt rồi.
“Đừng nóng vội , đâychỉ là tạm thời.” Lão thái bà đi đến dưới giường đá , lấy ra mấymiếng thịt cứng rắn như sắt , đưa cho Hoàng Thi Hàm . “Ngươi đừng coikhinh cái động này , trên thực tế nó là được lão thân mất hơn nửanăm mới phát hiện ra .”
“Thế đây là cái gì?”Hoàng Thi Hàm giơ miếng thịt trên tay lên , khó hiểu hỏi.
“Đó là thịt nai khô.”Lão thái bà cười nói “ Có thể ngươi sẽ thích ăn , hơn nữa đã đóibụng một thời gian rồi.” Hoàng Thi Hàm xé xuống một ít trên mảngthịt , cho vào trong miệng từ từ nhai , thấy lời bà ta nói không saichút nào , chất thịt ngon , cảm giác thích vô cùng .
“Ừ , cái này ăn thậtngon , trước giờ tôi chưa từng được nếm qua .” Hoàng Thi Hàm lại xéxuống một miếng lớn , bỏ vào trong miệng .
Lão thái bà mong mỏiliếc mắt nhìn nàng một cái . “ Sau này ngươi cứ an tâm ở đây , lãothân sẽ xử lý hết thảy mọi việc cho ngươi , chẳng qua lão thân có haiyêu cầu, hi vọng ngươi phải tuân thủ. Trên thạch bích có rất nhiềuhình vẽ hành công và khẩu quyết của lão thân , nếu ngươi theo bức vẽluyện công , nhanh thì nửa năm , nội lực nhất định sẽ đạt tới cảnhgiới thu phát tự nhiên , đến lúc đó lão thân sẽ dạy ngươi kiếm thuật, ám khí , quyền pháp , cẩm nã…” Bà nói một chuỗi dài , Hoàng ThiHàm một câu cũng không nghe vào . Giờ phút này , nàng chỉ muốn ngủmột giấc thật ngon .
Uh… Hoàng Thi Hàmkhông chút để ý đáp ứng , từ dưới giường đá lấy ra một ống trúc.“Nước này tôi có thể uống không?”
Lão thái bà khôngđáp , nói tiếp “Yêu cầu thứ hai ngươi phải làm là ngươi chỉ có thểnằm ngủ trên giường đá này.”
“Cái gì ?” Hoàng ThiHàm sững sờ “Ngay cả tôi ngủ ở đâu bà cũng muốn quản ?”
Lão thái bà vẫn rấtôn hòa nhã nhặn nói : “Đây là một khối hàn ngọc vạn năm hiếm thấytrong võ lâm Trung Nguyên , vì ngươi có cửu huyền âm mạch giống lãothân , nếu nằm ở trên ngọc thạch thời gian dài , tất có thể tăngcường nội lực cho ngươi ; chính là bởi như thế , lão thân mới dámnói không cần hai năm , ngươi nhất định có thể trở thành tuyệt thếcao thủ.”
Hoàng Thi Hàm vốnđịnh mở miệng nói gì đó nhưng lão thái bà đã đoạt trước nói :“Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này , lão thân đi chuẩn bị một chút vậtphẩm ngươi có thể dùng được …” Vừa dứt lời , lão thái bà lập tứcđi tới ngoài động , khẽ quát một tiếng , lao xuống sườn dốc.
“Này” Hoàng Thi Hàmlắc đầu “Bà thật sự để tôi ở đây một mình…” Trải qua một phen chịukhổ , kỳ thật Hoàng Thi Hàm sớm đã mệt lả . Nhưng mặc kệ thế nào ,sau khi ăn uống no đủ , nếu có phải làm chuyện gì nữa cũng phải ngủmột giấc dậy rồi tính sau , dù sao bây giờ nàng vẫn là một nữ tửbình thường .
Nhưng mà , ngay khingồi xuống khối ngọc thạch , người chưa nằm xuống thì cả người đãnhư một quả bóng da bắn xuống dưới , trên mặt của nàng lộ ra mộtnét khó hiểu .
Trời ạ ! Ngọc thạchnày làm bằng nước à , vì sao lại có thể lạnh đến vậy ? Khối Ngọcthạch không biết tên này quá lạnh , quả thực là lạnh như băng , thấutận xương tủy , khó trách nàng chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy lạnhngười , gì thì gì cũng không muốn tiếp tục nằm trên đó .
Tuy nói như thế ,nhưng cơn buồn ngủ vẫn tuôn đến trong lòng của nàng , quên đi ! Dù saotrước hết tìm một chỗ nằm rồi nói sau …. Lập tức tìm một góc,nằmxuống .
Toàn bộ những chuyệnbất ngờ xảy đến , sớm đã khiến cho tinh thần Hoàng Thi Hàm đi xuống.Bởi vậy , ngay khi vừa nằm xuống chỉ trong nháy mắt Hoàng Thi Hàmđã đi vào mộng , một hồi mộng ngao du sướng khoái.
Trong lúc ngủ mơ ,nàng vẫn còn trải qua những việc kỳ ngộ không thể lý giải kia , đặcbiệt nhất là cuối cùng trong lúc nàng nhận lấy thịt mà lão tháibà đưa cho nàng , sảng khoái ăn thì mùi vị ngọt ngào tuyệt vời làmcho nàng đang ở trong mộng thoáng hiện lên một nụ cười .
Nhưng mà , nụ cườitrên mặt không giữ được lâu , nguyên nhân là giữ trừng nghe thấy thanhâm hoảng hốt của Lão thái bà , khiến nàng không thể không từ trongmộng tỉnh lại .
“Cô gái trẻ ! Cô gáitrẻ ! Sao mới ngày đầu tiên ngươi đã quên yêu cầu của lão thân …” Thanhâm kia như có như không , vừa như mơ lại vừa như thật .
Hoàng Thi Hàm ngồidậy , lắc lắc đầu , đem con sâu ngủ đuổi ra sau , sau đó mới đáp lại: “Đang yên đang lành , bà làm gì thế làm cho người ta không ngủ được!”
Trong không khí hồilại thanh âm của Lão thái bà : “Cô gái trẻ , chẳng lẽ ngươi đã quênước định trước đó chủa chúng ta ? Ngươi không muốn phối hợp cùng lãothân ?”
“Bà có phiền haykhông a !” Hoàng Thi Hàm quát một tiếng “Tôi đang mệt chết đi được ,bà lại còn khiến tôi không thể ngủ được…” Nàng lập tức nằm xuống ,gáy to ngủ.
Thật kỳ quái , tiếpsau đó nàng thật sự không còn tiếp tục nghe thấy thanh âm của lãothái bà . Chỉ sau một lúc , nàng lại tiếp tục đi vào thế giới trongmộng .
Lúc này , chỉ sợtrời sập xuống cũng vô pháp đánh thức được nàng dậy !
Khi tỉnh ngủ , đãgần đến hoàng hôn.
Hoàng Thi Hàm địnhthần nhìn cảnh vật bốn phía một lúc , nàng bất giác kêu ra tiếngquái lạ : “Trời ạ ! Mình thật sự không phải đang nằm mơ , mình …mình thật sự đi tới Minh triều , tại sao có thể như vậy được ?” Nànglắc đầu , thở dài .
Nàng hi vọng bao nhiêusau khi tỉnh khỏi giấc ngủ , sẽ phát hiện mình vẫn còn đang ở ĐàiĐông , bên cạnh còn có Tiểu Linh cùng Tú Tú ; đáng tiếc ý nguyệnkhông thành , nàng thật sự đang nằm ở trong động , dù là ai , cũngkhông có cách nào thay đổi sự thật này .
Hoàng Thi Hàm từ từđứng lên , chán nản đi tới cửa động nhìn xung quanh . Chỉ thấy dướisườn dốc trắng xóa một mảng , mây trôi dày đặc , lộ rõ một cách cốý mới có thể tả thành cảnh tượng đặc thù thế này .
“Này , lão bà bà ,bà ở đâu …” Hoàng Thi Hàm kêu to , nhưng không nghe thấy Lão thái bàđáp lại .
Nàng sẽ không phảithả bồ câu đấy chứ , để mình một mình ở nơi này rồi mặc kệ !Hoàng Thi Hàm nghĩ .
Hoàng Thi Hàm nghĩ đinghĩ lại , nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra một kết luận . Theo lýmà nói , Lão thái bà nếu có chút ý nghĩ muốn hại mình , sao phảitốn nh