“Anh Mạc rất quan tâm đến cháu.” Cô nũng nịu trả lời điện thoại, cộng thêm khoản tiền lúc này, túi tiền tháng này của cô sẽ dày lên trông thấy, “Dạ phải! Ngày mai anh ấy sẽ ra ngoài với cháu, anh Mạc rất tốt.” Hm ~~ người này lại lấy cô làm bia đỡ đạn, tận dụng cô triệt để luôn mà, lấy của anh ta một ngàn thực sự là quá ít rồi.
“Dạ được! Tất nhiên rồi, cháu chào bác ạ.” Cô ngắt điện thoại, trên giấy ghi một dãy số, tám ngàn rồi, phù!
A! Thời gian trôi nhanh quá, Bàng Tử Lê vội vàng thu xếp, một rưỡi phải đến quán trà làm thêm, gần đây bà chủ luôn gây khó dễ với cô, phải nhanh lên một chút mới được.
Bàng Tử Lê đạp xe đến quán, nhìn thấy bà chủ đang nghiêm mặt dạy dỗ sinh viên mới tới làm việc, cô vội vòng đi chỗ khác, đến cửa sau đỗ xe, lén mò vào phòng nghỉ của nhân viên, thay đồng phục.
“Tử Lê, cuối cùng cô cũng tới, tôi vừa bị bà chủ mắng cho một trận, hôm nay bà ta rất nóng tính đó, toàn bới móc những chuyện xấu, thật chịu không được mà!” Cậu đồng nghiệp Tiểu Nhật vừa giao cơm xong, thấy Bàng Tử Lê bước ra, bất mãn càu nhàu với cô.
“Gần đây bà ấy cãi nhau với ông xã, cậu nhịn chút đi.” Bàng Tử Lê cầm khăn lau bắt đầu công việc, “Tốt nhất cậu nên kiểm tra nguyên liệu nấu ăn xem còn đủ hay không, nếu không lại bị bà ấy mắng cho coi.”
“Thiếu chút nữa tôi quên mất!” Tiểu Nhật vỗ đầu, thừa dịp bà chủ còn đang mắng người, vội vàng đi chuẩn bị các thứ.
Bàng Tử Lê lắc đầu, đi vào trong, theo thói quen nhìn người đàn ông bên cửa sổ, khẽ mỉm cười, anh thật là đúng giờ.
Cô say mê nhìn người ta, cô rất thích nhìn anh từ xa như vậy, thấy anh tập trung đánh máy tính, thỉnh thoảng ngừng lại uống ngụm nước, thỉnh thoảng gạt tàn thuốc, đôi khi lại cầm quyển tạp chí lật xem.
Khi cô đến đưa nước cho anh, nói chuyện vài câu, nhìn anh mỉm cười như gió xuân, gặp anh mới biết, nụ cười của người này còn đẹp hơn hoa.
Có điều cô chỉ biết anh là nhà thiết kế nội thất, cùng người bạn mở công ty, còn lại thì cô không biết gì cả; hôm nay phải tìm cơ hội xin số điện thoại của anh, Bàng Tử Lê thầm nghĩ.
Một người đàn ông đi vào trong quán, nhìn thấy bạn tốt đang ngồi bên cửa sổ, kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt anh.
“Lâm Trọng Lương, sao cậu lại hẹn gặp ở nơi như thế này?” Giọng của người đàn ông hơi khó chịu.
“Trong quán của người ta, lịch sự chút đi.” Lâm Trọng Lương cười, nhẹ nhàng trách người kia.
Sao lúc này lại có kẻ làm kì đà cản mắt chứ, Bàng Tử Lê thầm rủa, nhưng mà cô cũng biết tên người đàn ông đẹp như hoa này rồi, Lâm Trọng Lương, nghe thật êm tai.
Cô lập tức đưa nước đến cho cái tên chết tiệt kia, dám làm hỏng chuyện tốt của cô, nhưng cũng gật đầu cười nói: “Hai người dùng gì thêm thì gọi một tiếng là được.”
Thật bực mình! Tên chết tiệt kia đầu cũng không thèm ngẩng lên, tốt thôi, cô cũng không muốn nhìn thấy anh ta.
“Cám ơn.” Lâm Trọng Lương gật đầu dùm bạn tốt.
Giọng nói thật dễ nghe, cô hơi cảm động nghĩ; ai như tên đáng ghét này, không lịch sự chút nào, ‘nơi như thế này’ là có ý gì? Đáng ghét hơn chính là, anh ta lại quen biết với người tốt như Lâm Trọng Lương.
Bàng Tử Lê lúc này mới lén nhìn trộm tên chết tiệt kia, thoáng nhìn qua, cô trợn to mắt ─ sao lại là tên Mạc Hạo Cấp keo kiệt đó!
Bàng Tử Lê vội vàng chạy đến nhà bếp, nói nhỏ với Tiểu Nhật đang kiểm tra nguyên liệu nấu ăn: “Tiểu Nhật, giúp tôi một việc đi.”
“Chuyện gì?” Tiểu Nhật không ngẩng đầu lên, đang bận rộn .
“Cậu giúp tôi tiếp khách, nguyên liệu để tôi kiểm tra được rồi.” Cô ngồi xổm xuống, cướp việc của cậu ta.
“Tại sao?” Tiểu Nhật khó hiểu hỏi.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, cậu nghe theo là được.” Nếu tên keo kiệt kia phát hiện cô không phải Quý Yến Như, bao nhiêu công sức chẳng phải đổ bỏ hết? Nói sao cũng không thể bị vạch trần!
“A ~~ được rồi!” Tiểu Nhật đứng lên, cầm thực đơn đi về phía bàn khách bên cửa sổ, trong lòng vô cùng thắc mắc, Tử Lê không phải rất thích người khách nhã nhặn kia sao? Không phải hôm nay uống nhầm thuốc chứ?
Bàng Tử Lê không biết làm sao chịu đựng khoảng thời gian này, cô vẫn cô giấu giấu diếm diếm làm việc, bất đắc dĩ mới phải cúi đầu bưng cơm.
“Tử Lê, lại đây!”
Chết chắc rồi! Bà chủ đang ở ngoài cửa gọi cô.
Bàng Tử Lê vội lên tiếng, dáng vẻ như đang chăm chú đọc thực đơn, rất nhẹ nhàng đi ra ngoài, cô và tên keo kiệt chỉ cách nhau một cánh cửa sổ, điều này khiến cô cảm thấy kinh hồn táng đảm (sợ mất mật, đảm = mật), chỉ sợ anh ta đột nhiên nhìn ra ngoài.
“Nghe nói gần đây cậu hẹn hò cùng đối tượng xem mắt phải không?” Giọng nói Lâm Trọng Lương tràn ngập vẻ thích thú và ý trêu chọc.
“Sống ở đây đúng là chẳng thể giấu được chuyện gì cả.” Mạc Hạo Cấp uống một ngụm nước rồi để sang một bên, thứ này ngọt đến phát ngán.
“Cậu vẫn kén chọn như vậy!” Lâm Trọng Lương cười nói.
“Lần sau đừng hẹn ở chỗ này nữa.” Anh uống nước, vị ngọt đáng ghét lan ra trong miệng.
“Nơi này không tệ mà! Rất yên tĩnh.” Lâm Trọng Lương chân thành nói.
Mạc Hạo Cấp đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy ánh mắt chờ đợi của bạn tốt tăng mạnh.
“Những tài liệu này cậu lấy về xem, ngày mai đến công ty bàn bạc kĩ hơn.” Lâm Trọng Lương nhận ra bạn tốt của mình không thích nơi này, cũng không muốn giữ anh lại quá lâu, lập tức lấy tài liệu đưa cho anh.
“Cậu phải liên lạc lại với tớ đấy!” Mạc Hạo Cấp đứng dậy, cầm tài liệu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bàng Tử Lê thấy anh đi tới, cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn được nữa, trong lòng liên tục cầu nguyện, cầu mong anh ta đừng phát hiện cô ở đây!
“Tử Lê, người mới giao cho cô quản lí, có vấn đề gì không?”
“Không có.” Thật tốt quá, xem ra tên keo kiệt không hề phát hiện, theo phản xạ, cô nhìn qua cửa kính thấy Mạc Hạo Cấp đi ngày càng xa.
“Thế thì trước tiên cứ vậy đi.” Thấy cô cúi đầu, bộ dáng khiêm tốn nghe dạy bảo, bà chủ rất hài lòng để cô trở lại làm việc.
“Cám ơn bà chủ.” Cô nói.
Mạc Hạo Cấp nghe được giọng nói, nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy cô phục vụ kia vội vàng đi vào quán.
Sao mà vẫn cảm thấy giọng nói của cô phục vụ kia hình như anh đã nghe ở đâu rồi, anh đã nghĩ nhiều quá rồi ư? Mạc Hạo Cấp không suy nghĩ nữa, bước nhanh đi khỏi đó.
“Xin chào, tôi tới giúp anh thêm nước.” Bàng Tử Lê đợi quán thưa khách thì bước đến chỗ Lâm Trọng Lương, rót nước cho anh.
“Hôm nay cô có vẻ rất bận rộn? Rất ít thấy cô bưng cơm ra vào.” Lâm Trọng Lương đóng laptop lại, quan tâm hỏi thăm.
“Một chút thôi.” Cô không muốn nói là phải trốn người kia, nhưng trong lòng thầm vui vẻ, không ngờ anh lại chú ý tới việc này. “Tôi nghe bạn của anh gọi anh là Lâm Trọng Lương, sau này tôi có thể gọi anh là anh Trọng Lương được không?”
Cô hồi hộp mỉm cười, hi vọng anh ấy không cảm thấy mình quá tùy tiện.
“Đương nhiên có thể.” Lâm Trọng Lương nhẹ nhàng cười, ”Tôi có thể biết tên của cô không?”
“Tôi là Bàng Tử Lê, bạn bè thân thiết thường gọi tôi là Tử Lê.” Bàng Tử Lê e lệ cười.
“Đây là danh thiếp của tôi.” Anh lấy từ trong ví da ra.
“Chúng ta có thể xem như bạn bè không?” Cô cẩn thận đưa hai tay nhận lấy, phấn chấn nhìn tên công ty và địa ch