Khóe môi Cổ Thược kéo ra một nụ cười thật to, ánh mắt đĩnh đạc dừng trên bộ ngực đối phương, giống như muốn nhìn xuyên qua, “Thì ra cũng là đồng loại a.” (Chết mất thôi, tác giả có vẻ nhạy cảm cái chuyện này nhở. Hị hị)
Sắc mặt Vương Thiếu Hoàn từ xanh chuyển hồng, từ hồng thành tím, rồi lại biến thành trắng bệch, ánh mắt tức tối nhìn chằm chằm Cổ Thược, máy móc xoay người cất bước về phiá cửa.
“Chờ một chút.” Cổ Thược liếm liếm môi, thờ ơ lấy di động ra, “Cô vừa nói cái gì? Tôi ở cùng với Chân Lãng nhiều nhất là ba năm?”
Không đợi Vương Thiếu Hoàn đáp lời, cô đã nối thông điện thoại trong tay, ấn vào nút loa ngoài, “Thú y, hai ta quen biết bao lâu rồi?”
Người bên kia trầm ngâm, tiếng nói rõ ràng truyền đến, “Hai mươi hai năm.” (Chả biết gì mà cứ trả lời như đúng rồi =)))))
“Tốt.” Cổ Thược cười gập điện thoại lại, nhướng mày nhìn Vương Thiếu Hoàn, “Tiểu thư, có muốn mượn phòng thay đồ hay không, để cô cất kỹ bóng của cô trước đã?”
Vương Thiếu Hoàn sa sầm mặt, trong mắt cháy rực ngọn lửa, không nói một lời, hai chân cứng nhắc chỉ muốn nhanh chóng ra cửa lên chiếc xe cao cấp của mình, cô bảo tài xế rời đi nửa tiếng, lúc này chắc cũng đã về.
Ngay khi tay cô vừa chạm vào cánh cửa, phía sau truyền tới giọng nữ ngọt ngào, “Vừa nãy tôi thấy có người dừng xe trước cửa quán chúng tôi rồi đi mất, nơi này là khu vực cấm đỗ, tôi cũng không biết là xe nhà ai, chỉ có thể gọi người tới kéo xe đi rồi.” (Há há, đòn này hiểm)
Ngoài cửa, tài xế nhà họ Vương quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm chiếc xe hàng hiệu màu bạc.
Chương 12: Công tác hoành tráng chuẩn bị xem mắt
“Này!” Phương Thanh Quỳ lén lút trườn tới bên bàn, một đôi mắt đẹp phát sáng ngời ngời.
Cổ Thược vỗ vỗ cái bụng đã ăn no, thu vẻ mặt bạn tốt vào trong mắt, dường như trong trí nhớ của cô, Phương Thanh Quỳ chỉ có lúc nhìn tiền mới có thể phát ra ánh mắt như vậy, tiện tay ném hộp cơm vào thùng rác, “Gì?”
“Chân Lãng thật sự có tiền như thế?” Hai con mắt đều đã thành hình $_$, Phương Thanh Quỳ chống cằm, giọng nói hết sức chờ đợi.
“Đại khái vậy.” Cổ Thược bĩu môi, “Chỉ nhiều chứ không ít.”
Quen biết nhiều năm như thế, cô tuy chưa từng hỏi nhưng tốt xấu gì cũng là quan hệ thân thuộc, có lẽ cũng dự đoán được một cái đại khái đi.
“Vậy đây chẳng phải là Vương lão ngũ kim cương rồi còn gì?” Phương Thanh Quỳ cảm thán, tấm tắc khen, “Đàn ông tốt như vậy, nếu như gả cho anh ta, vậy thật là tốt.”
* Vương lão ngũ: cách nói dân gian TQ: 5 tiêu chí
1. Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp; thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
(theo blog của Vio & Bino)
“Cậu đi mà theo đuổi!” Cổ Thược rất phóng khoáng chỉ chỉ cửa lớn bệnh viện đối diện, “Nếu sẵn sàng té gãy hai cái sương xườn, cậu còn có thể đuổi tới chỗ làm việc của anh ta đấy.”
Ánh sáng trong mắt Phương Thanh Quỳ lưu chuyển, tràn ngập kiều mị, “Cậu chưa nghe nói qua là tính cách quá giống nhau thì không thể ở chung một chỗ sao?”
“Vậy sao?” Cổ Thược nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Ngẫm lại, thật sự là một bụng hại nước hại dân như nhau thì cũng giết người không thấy máu như nhau.”
“Người đàn ông lý tưởng của tớ là người có thể bị tớ kêu đến hét đi, mà không phải cái loại đàn ông vừa liếc mắt đã biết tớ suy nghĩ gì vân vân.” Phương Thanh Quỳ chu môi rất khiêu gợi, “Nhưng còn cậu, nếu chúng ta có thể hợp phách như thế, cậu cùng Chân Lãng chẳng có lý do gì lại không hợp, đúng không? Hơn nữa nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, sau này cậu giật được tiền sinh hoạt phí hay gì đó, tớ còn có thể giúp cậu đếm tiền.”
“Cậu đếm còn ít sao?” Cổ Thược tức giận trừng mắt liếc cô, “Chụp ngoại cảnh trọn gói cao cấp nhất, cậu đã hét giá đến mười vạn, xếp hàng đợi cũng đã đến ba tháng sau, cậu còn giả nghèo giả khổ cái gì.”
“Là sao?” Phương Thanh Quỳ trêu trọc cuốn cuốn lọn tóc xoăn, từ chối cho ý kiến, “Niềm vui cuộc sống là mỗi đêm có thể đếm không hết tiền, huống chi trong số tiền tớ đếm còn có một phần của cậu, thật ra sống để đếm tiền cũng mệt chết đi được.” ThíchcáiýkiếnnàycủachịTQnhớ,sốngđểđếmtiềna,niềmvuicuộcsốnga\^o^
Một tiếng xì khinh bỉ, “Chụp ảnh là tớ, đi ngoại cảnh là tớ, dạy bọn họ làm động tác chính là tớ, tớ lại là tớ, cậu còn mệt?”
“A…” Phương Thanh Quỳ chợt nhớ tới cái gì, lắc lắc vòng eo mảnh khảnh đi tới trước bàn, rút ra một tờ giấy hẹn, “Có người đặt cậu nửa tháng sau chụp ngoại cảnh, cảnh sông thành F, khoảng trước bảy ngày, bàn bạc tốt với người ta nha.”
“Tới địa ngục đi.” Cổ Thược rất không nể tình nói tục một câu, “Tớ đã nói nửa tháng sau về nhà thăm lão ba.”
“Vậy thì hoãn lại vài ngày đi.” Phương Thanh Quỳ cười phong tình, “Đơn đặt hàng này là hàng đầu, chỉ định rõ cậu, vì chen ngang mà còn trả thêm hai vạn tệ, cho nên…”
“Cho nên cậu bán tớ đi chứ gì?” Cổ Thược hiểu rất rõ phong cách của bạn tốt, đứng lên duỗi thắt lưng, “Đã biết, vậy một tháng sau thả tớ đi, tớ muốn nghỉ ngơi một tuần.”
Gương mặt Phương Thanh Quỳ lập tức cười tươi như hoa hướng dương, “Biết rồi, biết rồi, đi thôi đi thôi.”
Cổ Thược cũng không biết quen biết cô nàng này rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh, từ khi đi học, phần lớn cuộc sống ngoài nhiếp ảnh thì chính là Teakwondo, các phương diện khác đều ngu ngốc như đứa nhỏ liều mạng, vĩnh viễn không biết trên người mình có bao nhiêu tiền, vĩnh viễn lười đi kiểm tra số dư trong tài khoản tiết kiệm là bao nhiêu, mà con bạn tốt này, thì trời sinh có tính thích sưu tập.
Người khác sưu tập đồ cổ trân bảo, tem hiếm, chỉ có Phương Thanh Quỳ trực tiếp thẳng thắn, sưu tập —— tiền.
Cô keo kiệt, nhưng không keo kiệt với chính mình, ăn mặc trang điểm không thể có nửa điểm qua loa, Cô keo kiệt chính là mua thứ gì phải trả giá thấp tới đất, bán cái gì phải tăng giá lên trời, không từ bất cứ thủ đoạn nào, cho dù lãng phí cả giờ đồng hồ cho một thứ đồ bé tẹo, bởi vì đây chính là gốc rễ vui sướng, suối nguồn vui vẻ của cô.
Mức độ nhạy cảm của cô đối với trang điểm lại càng khủng khiếp, quỷ dạ xoa cũng có thể hóa thành tiên nữ, cộng thêm Cổ Thược nắm bắt ống kính, “Hoa hướng dương màu vàng” có thể trong hai năm ngắn ngủi trở thành studio nổi tiếng nhất cũng không phải vô lý.
Phương Thanh Quỳ quản lý, Cổ Thược bán kỹ thuật, hai người phối hợp khăng khít. Thậm chí người nào đó còn trực tiếp vất luôn cả sổ tiết kiệm cho Phương Thanh Quỳ, hàng tháng có một con số gửi đến là được, đến liếc mắt kiểm tra một cái cũng lười, dù sao thiếu tí xíu gì Phương cô nương cũng sẽ giật trở về cho cô.
Công việc chụp ảnh cũng không tính là quá mệt mỏi, thỉnh thoảng thừa dịp người ta thay đổi trang phục còn có thể ăn gì đó rồi nghỉ ngơi, trong một ngày tối đa cũng không chụp cho quá ba người.
Người nào đó làm việc xong uể oải nằm dài trên ghế, “Thật đói bụng, có muốn ăn món hấp của quán đối diện không?”