watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải-full

Lượt xem :
mua.” Ngón tay Phương Thanh Quỳ gõ lách cách trên máy tính cũng không ngẩng đầu lên.

“Đói, không muốn di chuyển!” Ánh mắt chùng xuống, toàn thân hữu khí vô lực, “Không nói nữa, nếu không sẽ đói chết.”

Ánh mắt bay nhanh đến đồng hồ treo tường, Phương Thanh Quỳ hừ một tiếng, “Ở đây đã không còn việc của cậu, cậu có thể tan tầm về nhà rồi.”

“Không muốn về nhà.” Nói đến đây, giọng nói lại càng thêm uể oải, “Rõ ràng là mẹ của tớ, vì sao lại giống mẹ của anh ta hơn?”

Cô bây giờ, có thể lê la lâu hơn một chút thì lê la, chỗ kia là nhà Chân Lãng, cô không muốn về sớm như vậy để lại phải gặp mặt anh ta.

“Vậy thì tiếp tục đói đi.” Không có nửa điểm thương cảm, Phương Thanh Quỳ tiếp tục bắt tay vào việc, không thèm nghe cái giọng nói suy yếu của người nào đó nữa.

Cái chuông trên cửa truyền đến mấy tiếng lanh lảnh, Phương Thanh Quỳ chưa kịp ngẩng đầu đã phát ra tiếng nói chuyên nghiệp, “Kính chào quý…”

Chữ khách còn chưa ra khỏi miệng, cô đã thu được dung mạo của người kia vào trong mắt, dứt khoát dừng lại, thiếu chút nữa làm chính mình bị sặc.

Cẩn thận nhìn lại một chút, xác nhận cái năng lực đã nhìn thấy ai là không quên được của mình không nhìn lầm người đang đứng ở cửa, lại dùng lực chớp mắt mấy cái rồi mới thử mở miệng, “Chân… Chân Lãng?”

Người ngoài cửa còn chưa nói gì, người nằm lệch trên ghế đã tranh trước một bước, lẩm bẩm, “Đã nói với cậu, không có việc gì thì đừng nhắc đến cái tên ấy trước mặt tớ, tớ đã thề nếu như tớ với anh ta có gì mờ ám, tớ sẽ cả đời ngực phẳng. Huống chi, lấy đàn ông sinh lý bình thường là rất quan trọng, tớ thật sự tội nghiệp cho lão bà tương lai của anh ta.” 0

Cậu cho là cậu đã hai mươi lăm tuổi, ngực còn có thể lớn hơn? Về phần Chân Lãng nhỏ hay không, Cổ Thược cậu đã nhìn thấy lúc nào? Thật đáng để tưởng tượng một phen.

Phương Thanh Quỳ nghiền ngẫm, nhìn Chân Lãng giả lả cười, “Cái này, để tôi rót cho anh cốc nước.”

Chân Lãng vẻ mặt không đổi, bình tĩnh lắc đầu, “Cảm ơn, không cần.”

Người nào đó úp mặt giả chết theo phản xạ ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn mông lung như trước, “Vì sao tớ lại như nghe được giọng nói cái tên kia, tớ nhất định là đói đến váng đầu rồi.”

Phương Thanh Quỳ xin lỗi cười gượng với Chân Lãng, “Cô nàng đói bụng, phản ứng ngu ngốc.”

Vẻ mặt vẫn không đổi như trước, ánh mắt Chân Lãng thản nhiên quét qua cái người đang nằm úp sấp như chó chết kia, “Tôi biết.”

“Huỵch!” Người vừa mới hữu khí vô lực mạnh mẽ nhảy dựng lên như điện giật, đứng xa xa, ánh mắt phòng bị hung hăng rơi trên người Chân Lãng, “Anh tới đây làm gì?”

“Cùng nhau về nhà.” Chân Lãng nở nụ cười, cảm giác trầm ổn bao trùm không khí, nụ cười trong sáng trong mắt Cổ Thược lại tràn ngập nồng đậm quỷ dị.

“Không!” Kiên quyết và thẳng thắn từ chối, Cổ Thược cau mày, hất cằm.

“Dì Cổ nói vậy.” Bốn chữ ngắn gọn, đâm chọc vào khí thế đang phình lên của người nào đó, lần thứ hai khôi phục lại trạng thái vô lực.

“Tôi còn có việc…” Nghẹn ra một câu, không hề có sức thuyết phục.

Nụ cười nhàn nhạt của Chân Lãng không thay đổi, “Vậy tôi chờ cô là được.”

“Anh…” Bất luận cô nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn như thế nào, đáp lại cô đều là nụ cười tuấn mỹ sáng lạn.

Chân Lãng đi tới chỗ cô vừa mới ngồi thoải mái ngồi xuống, ngón tay thon dài cầm lên một quyển sách, rộng lượng gật đầu với cô, “Còn có gì phải làm, làm cho xong đi.”

“Tôi… phải…” Người nào đó vắt hết óc nỗ lực nghĩ ra một lý do hợp lý, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ, “A, tôi hẹn người ta xem mắt.” (=.=!!!! Hợp lý đấy, nhưng mà ngu dễ sợ)

Nếu lời nói vừa rồi là kiếm cớ, thì lúc này cô rốt cuộc cũng nhớ được chuyện bị vùi trong trí nhớ mình là gì.

Ngón tay cào cào tóc, túm túm áo sơ mi nhăm nhúm, Cổ Thược nhấc chân bước ra ngoài.

“Chờ một chút!” Mới ra cửa đã bị một giọng nói yểu điệu giữ lại, Cổ Thược khó hiểu nhìn Phương Thanh Quỳ, thuận tay lau lau bên miệng.

Không dính nước canh, không có thức ăn thừa, cũng không có nước miếng, cậu ấy gọi cô lại làm gì?

Ngón tay kiên quyết chọc chọc trên quần áo đầy vết nhăn của cô, “Cậu định mặc thế này đi xem mắt?”

Không đợi cô trả lời, mũi giày cao gót mảnh nhỏ đã đá đá giày thể thao thoải mái của cô, “Cậu định đi đôi giày như thế này đi xem mắt?”

Ánh mắt ghét bỏ dừng trên quần Jean của cô, “Cậu nhìn xem, đen không ra đen, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị cái gì đấy chứ.”

“Làm gì?” Cổ Thược có chút phiền toái, “Không phải là gặp mặt, không thành công thì bái bai sao.”

Thân thể mang theo mùi hương quyến rũ nghiên đến bên tai cô, “Nếu không thành công, cậu sẽ bị Chân Lãng cười đúng không, cho nên phải trang điểm thật đẹp, tranh thủ túm một con kim quy, tức chết hắn.” (Đại khái là zai đẹp nhiều tiền đi :D)

Túm được kim quy hay không chưa nói tới, nhưng việc này đã bị Chân Lãng biết…

Cô liếc mắt nhìn người đang yên lặng ngồi trong góc, anh dũng gật đầu, “Được, cậu lấy trang phục cho tớ!”

Chương 13: Lần đầu xem mặt của Cổ Thược 1
Trong Studio “Hoa hướng dương màu vàng” từ trước đến nay luôn luôn dùng thái độ tốt nhất để phục vụ, thỉnh thoảng truyền ra từng trận khóc thét thảm thiết.

“Oa, đau quá oa, không cần túm tóc tớ…”

“Ai nha, đừng có xé da mặt tớ…”

“Này, cậu bôi lên lông mi của tớ cái gì vậy…”

Chân Lãng cúi đầu lật quyển sách trên tay, hoàn toàn không bị những thanh âm đáng sợ kia quấy rầy, mà người trong phòng hai tay nắm cái bàn thật chặt, vẻ mặt tỏ vẻ rất chí khí xả thân, vẫn lay lắt chút hơi tàn giãy dụa, “Cậu không cần bôi lông mi tớ thành chân ruồi, cậu không cần bôi má tớ thành má người chết, cậu không cần bôi mắt tớ thành đen như mắt yêu quái…”

Vẻ mặt ưu nhã của Phương Thanh Quỳ trong tiếng khóc thét của cô cuối cùng đã biến thành hung ác, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, “Kỹ thuật của tớ kém vậy sao? Còn rống thêm một tiếng nữa tớ sẽ bôi cậu thành geisha Nhật Bản!”

Cổ Thược cuối cùng cũng không dám rống to lên nữa, chỉ rì rầm tỏ vẻ bất mãn, tùy ý để phấn quét đến quét đi trên mặt, hoàn toàn không tự nhiên, lại không dám mảy may cử động.

Cô ấy là một thùng thuốc nổ, Phương Thanh Quỳ nổi danh tính tình tốt, nhưng tất cả nhân viên của “Hoa hướng dương màu vàng” đều biết, Cổ đại nhiếp ảnh gia không sợ trời không sợ đất của bọn họ, một mình đối diện với lão bản nương lại không dám khua môi múa mép trừng mắt, nguyên nhân trong đó đến nay còn chưa rõ.

Phương Thanh Quỳ thoải mái ngâm nga hát, Cổ Thược trước mặt là một vẻ anh dũng hy sinh vì nghĩa, vẻ mặt bi tráng nghiêm trang, không dám nhìn chính mình trong gương.

Trên mặt bị phấn làm cho ngứa ngứa, trên lông mi chuốt mascara làm cho cô cảm thấy đôi mắt nặng nề vô cùng, Cổ Thược rón ra rón rén bước từng bước, ngừng lại một lúc lâu rồi mới lại nhẹ nhàng nhón nhón đầu ngón chân, đầu ngẩng thẳng băng, cổ không dám động một cái.

“Cậu làm gì vậy?” Phương Thanh Quỳ quay đầu ra từ trong đống quần áo, thấy động tác của cô bạn tốt như ăn trộm, mắt mở to, ném cho cô một vẻ mặt không còn cách nào khác.

Nghiêm mặt, Cổ Thược rất nhẹ rất nhẹ phun ra một câu, “Tớ sợ phấn rớt!” 0)))))))

Một bộ quần áo h
<<1 ... 1718192021 ... 71>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
763/6053