y vào đội tuyển, sau này sẽ càng phải cạnh tranh kịch liệt, tính cách của cô ấy rất ngang ngạnh, căn bản không thể tĩnh dưỡng được, như vậy cái chân kia sau này sẽ thế nào ai cũng biết, cho nên em cũng không tính là đùa giỡn.” Chân Lãng cũng không lùi bước, “Bản thân cô ấy không muốn danh lợi, chỉ muốn vui vẻ vận động, em cũng không muốn vì tên tuổi nhất thời mà làm cô ấy có tật, sau này di chuyển cũng rất khó khăn. Thầy nhìn cô ấy bây giờ xem, sôi nổi, không phải rất tốt sao?”
“Không để con bé đi, vậy…” Ông còn đang muốn nói gì đó, trên cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ dồn dập, “Lão già, em mang rượu ngon tới cho thầy đây, mở cửa.”
Hai người đồng thời im lặng, huấn luyện viên Chu cười hắc hắc, vui mừng như điên chạy đi mở cửa.
“Đệ tử thối!”
“Lão già thối!”
Hai câu, cùng ngữ điệu, cùng độ lớn, biểu đạt sự thân thiết khác với người thường.
“Em mang cho thầy hai bình rượu ngon, để thầy từ từ uống, em đã gọi một thùng bia ở dưới nhà, lát nữa chúng ta uống.”
“Sợ bị thầy uống cho ngất sao, nha đầu!”
Cổ Thược cười to, “Sợ thầy uống đến không biết trời đất gì sẽ mất thể diện thôi, lớn tuổi rồi đừng cố quá thành quá cố nha!”
“Đến tiếp chiêu!”
“Đến thì đến, ai sợ ai nha.”
Trong âm thanh ồn ào, người trong bếp lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
“Này, lão già, vết thương của thầy có tái phát nữa không?” Sau khi liên tục tấn công, Cổ Thược bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn thoáng qua huấn luyện viên Chu đang ngẩn người, “Thầy không dám chính diện tiếp chiêu em.”
Lão già hừ một tiếng, “Đây là sư phụ nhường đệ tử, sợ một chiêu đã đánh ngã mi, cảm thấy mình dạy ra một người ngu ngốc rất không thú vị.”
Cổ Thược thu chân, đặt mông ngồi xuống trên thảm, “Lão già, tay không tốt thì tới kia với em đi, em bảo thú y giới thiệu cho thầy hai bác sĩ thật tốt, chi phí em trả.”
“Thú y?”
Cổ Thược liếc ông một cái, “Chính là Chân Lãng mà ngày xưa thầy nói mặt mũi xinh đẹp nhưng một bụng hại nước hại dân ấy, quả nhiên từ nhỏ đã luyện thành công phu bại hoại, ngày trước đã vậy, lớn lên còn tệ hơn.”
“Ngày xưa bọn mi chẳng phải rất thân thiết sao? Vì sao sau này lại nghiến răng nghiến lợi như thế?” Lão già cười cổ quái, “Nhưng mi nói nó một bụng hại nước cũng đúng, nói hay, nói hay, tên này bề ngoài nhìn dễ bắt nạt, thật ra rất thâm hiểm, không phải người tốt.”
“Vậy cũng không phải.” Cổ Thược buồn bực mở một lon bia đưa cho huấn luyện viên, mở cho mình một lon, hùng hục uống một ngụm lớn, “Nói bại hoại cũng không hẳn, ít nhất cũng không tiêu hoang, không rượu chè, không chơi gái, không cờ bạc, biết nấu ăn, biết kiếm tiền, biết làm việc nhà, làm người không tệ lại biết làm ăn, cũng rất đẹp trai…”
Cổ Thược bỗng nhiên ngậm miệng, lùi mạnh về sau, “Lão già, thầy tới gần em thế làm gì?”
“Sao mi hiểu rõ tên nhóc kia như vậy?” Huấn luyện viên bại hoại cười một cái, “Nghe mi nói như thế giống như đang chọn chồng vậy.”
“Em đương nhiên hiểu hắn.” Cổ Thược nấc một cái, “Từ nhỏ đã thấy hắn, trên ngực hắn có mấy cọng lông em cũng biết.”
“Có mấy cọng lông?”
“Cược đi, thua uống rượu.” Cổ Thược cười tinh quái, “Thầy đoán là một hay hai cái đều được.”
Dựa vào trí nhớ mềm oặt của mình, trong đầu Cổ Thược bỗng hiện ra dáng vẻ Chân Lãng mặc áo tắm lắc lư trước mặt mình, làn da mang theo hơi nước, trắng trẻo mịn màng, so với mấy cô gái còn đẹp hơn.
Cô dùng sức lắc đầu muốn hất cái nụ cười làm tim cô đập rộn lên ra.
Nghĩ đến hắn làm gì? Đáng chết.
Gãi gãi đầu, huấn luyện viên Chu bỗng nhiên cao giọng nói, “Thằng nhóc, mi có mấy sợi lông ngực?”
Cửa phòng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, trong tay cầm đĩa thức ăn còn bốc hơi nóng, trên eo còn buộc tạp dề, “Để thầy biết em có lợi gì?”
Tay Cổ Thược run lên, suýt nữa hất văng lon bia trong tay, “Sao anh lại ở đây?”
Anh bê đĩa thức ăn đưa đến trước mặt cô, “Lão già chuẩn bị món ăn cho cô, nếm thử mùi vị thế nào không?”
“Anh có hạ độc không?” Cổ Thược cảnh giác trừng mắt nhìn anh, đè xuống cái tay xúc động muốn giơ lên, “Nói anh đến đây làm gì trước, ông ấy là huấn luyện viên của tôi, không thân thiết gì với anh.”
“Thân thiết, vô cùng thân thiết.” Lão già nhanh chóng uống hết một lon bia, cầm lên mở lon thứ hai, “Ai nói nó…”
“Trước kia tôi thường hay chờ em luyện tập, ông ấy tốt xấu gì cũng coi như nhìn tôi lớn lên, sao có thể nói là không quen?” Chân Lãng liếc nhìn huấn luyện viên Chu một cái như có như không, người phía sau nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào miệng, không ngừng gật đầu.
Chân Lãng còn chưa lên tiếng, huấn luyện viên đã ra vẻ cánh tay mình khỏe mạnh, khua loạn lên, “Thầy rất khỏe, không cần.”
Hai đôi mắt khinh thường đồng thời trừng ông, huấn luyện viên đáng thương yên lặng cầm đũa, tiếp tục ăn, không dám lên tiếng kháng nghị nữa.
“Chỗ nào tốt nhỉ?” Chân Lãng nhìn thấy một giọt nước bên khóe miệng Cổ Thược, đưa tay muốn lau.
Cổ Thược nghiêng mặt một cái né tránh, ngón tay lướt qua môt, cô cảm thấy hai má rất nóng, lấy tay xoa xoa cũng không lau được hết cảm giác kia.
“Tùy ý anh, anh chọn là được.”
Dù sao ngày mai anh ta sẽ kết hôn, còn có thể áp bức cô được bao lâu?
“Vậy tôi sẽ suy nghĩ.”
Một đêm này, Chân Lãng ở trong bếp bận rộn làm đồ ăn, còn Cổ Thược và huấn luyện viên hâm hâm điên điên khi thì ca hát, khi thì cười to, hai người tính cách gần như giống nhau, náo loạn đến không thể vui hơn.
Chân Lãng nhìn vỏ bia đầy đất, còn cả hai người nằm trên thảm lăn qua lăn lại, đưa tay kéo Cổ Thược lên, “Nha đầu, về nhà.”
“Ừ.” Uống suốt một buổi tối, Cổ Thược rất vui vẻ nên cũng có chút say, cô vẫy vẫy tay với huấn luyện viên, dựa vào vai Chân Lãng lảo đảo bước đi.
Hai người đi dưới ánh trăng, trên con đường về chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, hai cái bóng trải dài dưới ngọn đèn đường, tà tà, dài dài.
“Chúng ta đã bao lâu không cùng nhau về nhà như thế này rồi?” Chân Lãng dắt tay cô, “Phải đến mười năm đi?”
“Từ sau khi anh hại tôi không thể vào đội tuyển quốc gia.” Cổ Thược oán hận.
“Không phải từ sau khi em lén nhận cho tôi một đống thư tình và quà tặng, ăn hết quà tặng, đọc một đống thư buồn nôn xong rồi không dám gặp tôi sao?” Chân Lãng hỏi ngược lại.
“Là từ khi anh nói nữ sinh chơi cùng tôi đều thầm yêu tôi, hại tôi một người bạn là nữ cũng không có.” Cổ Thược cố ý tranh cãi.
“Nữ sinh không để ý tới em, là em nói ai tới gần tôi sẽ đánh người đó, làm chính mình trở thành kẻ thù của mọi người, không phải sao?”
“Ý tôi là chỉ nam sinh, là anh cố ý làm người ta hiểu lầm, hại tôi ba năm trung học ngay cả một người bạn gái cũng không có!”
“Là em lấy tên tôi viết thư tình, làm bên cạnh ba năm cấp ba của tôi đều là con gái.”
“Là anh đã hứa với tôi cái gĩ cũng là của tôi, tự anh đi thu hút người ta, phá vỡ ước hẹn.”
Hai người vừa đi vừa chỉ trích lẫn nhau, gần như từng hạt vừng hạt kê của hơn hai mươi năm đều bị Cổ Thược lật lên, uống nhiều rượu càng làm ký ức của cô rõ ràng hơn.