watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải-full

Lượt xem :
còn chạy trốn, chữ tín của em thì sao?”

Một câu nói của Chân Lãng làm Cổ Thược nghẹn lại một lúc lâu không nói nên lời.

Một lúc sau, cô mới lạnh lùng xì một tiếng, “Dù sao cũng tốt hơn anh, mới có mấy ngày đã đi tìm người khác, ngựa giống!!!”

“Ngựa giống?” Đôi mắt Chân Lãng nhíu lại, trong ánh mắt bay qua một tia sáng nguy hiểm, hai bàn tay bóp lấy vai Cổ Thược vây cô giữa bờ tường và thân thể mình, “Em nói tôi là ngựa giống?”

Mùi rượu trong cổ họng Cổ Thược vọt lên, cô bất chấp tất cả thẳng đầu, “Chính là ngựa giống!”

Môi, nặng nề đè lên, hung hăng ngậm lấy cánh môi cô, bá đạo mút lấy, mạnh mẽ xâm lược, tiến vào trong miệng cô, đầy kích động.

Còn cô, ngây ngốc tùy ý anh hành động, chỉ cảm thấy thân thể thật mềm, thật mềm.

Sau khi cô tỉnh lại, Chân Lãng đã không thấy tung tích đâu nữa, chỉ có mình cô dựa vào tường, bên tai còn vang vang lời nói của Chân Lãng, “Muốn tôi tìm bác sĩ cho huấn luyện viên, đây là tiền đặt cọc.”

Dùng sức xoa xoa môi một chút, Cổ Thược tức giận nắm tay.

Hắn, thật ác tâm!!!

Bạch Vi gả cho hắn, thật phí phạm.

Chương 38: Kết hôn rồi…
Cổ Thược nằm trên giường, giương mắt nhìn trần nhà, ánh mặt trời lóa mắt ở bên ngoài làm cô không cách nào ngủ yên.

Hoặc là nói, từ sau hôm qua về nhà, cô vẫn chưa ngủ được.

Vẫn quanh quẩn trong đầu là ánh mắt ngày hôm qua của Chân Lãng, tức giận, bất đắc dĩ, và cả quyến luyến.

Ngón tay lướt trên môi, nơi bị anh ta cắn vẫn còn cảm giác nóng nóng.

Ký ức lại lần nữa trở về đêm qua, nụ hôn đột ngột kia. Trong nháy mắt bị anh ta hoàn toàn áp chế, không cách nào kháng cự, cô thậm chí cảm thấy khi đó sức mạnh của Chân Lãng rất lớn, làm cô không cách nào phản kháng, cũng quên mất phải phản kháng.

Chân Lãng đáng chết, đã sắp kết hôn còn phát tình loạn xạ!!!

Cổ Thược lật người, vùi đầu trong chăn, hung hăng đấm gối.

Đi ngủ, đi ngủ, không nghĩ bất cứ cái gì nữa!

Co mình thành một cuộn, Cổ Thược xoay lại xoay trong chăn, trên người như có rận, làm thế nào cũng không ngủ được, cong cái mông định làm tư thế như đà điểu.

Trên người bỗng nhiên lạnh toát, chăn rời khỏi người, Cổ Thược lật người lại, nhìn người quấy nhiễu cô ở đầu giường, vô lực nói, “Mẹ, chuyện gì vậy?”

Người bên giường một tay ôm đứa trẻ, một tay cầm hai cọng hành lớn, củ hành gõ gõ lên đầu Cổ Thược, “Dậy mau, làm việc.”

Xụi lơ trên giường, Cổ Thược mở đôi mắt to vô thần, “Hôm nay mẹ muốn nhào bột hay làm bánh bao? Muốn con rửa rau hay thái thịt?”

“Đều không phải!” Mẹ Cổ cầm hành đâm đâm Cổ Thược, “Hôm nay baby phải tiêm phòng, mẹ không có thời gian, con đi đi.”

“Vâng!” Cổ Thược xoa xoa đầu ngồi dậy, nhận lấy đứa trẻ từ trong tay mẹ, baby tựa vào tay cô, đưa lên một loạt cái hôn ngọt ngào.

Hai người chơi đủ rồi Cổ Thược mới rời khỏi giường rửa mặt, đội chiếc mũ hoa nhỏ xinh xắn cho đứa bé, ôm ra khỏi cửa đi tiêm phòng.

“Oa…”

Góc đường, hướng mọi người đang đổ tới, phát ra một tiếng trẻ con khóc xé gan xé ruột, đứa bé gục trên vai Cổ Thược, nước mắt lưng tròng, từng chuỗi nước mắt trượt xuống má, khẽ hít lỗ mũi thỉnh thoảng còn tuôn ra một bong bóng nước mũi, cọ cọ vào vai Cổ Thược.

Cổ Thược vuốt ve đứa bé, vỗ vỗ lưng, “Ngoan, không khóc nha, dì mua kẹo que cho con.”

Đứa bé ôm lấy cổ Cổ Thược, mở miệng gào khóc, đầy vẻ uất ức, Cổ Thược móc ra một cây kẹo que, xé giấy gói, vẫy vẫy trước mặt thằng nhóc, tiếng khóc kia mới dần biến mất.

Bàn tay nhỏ mập mạp nắm trên không trung, hướng về phía cây kẹo của Cổ Thược, bi bô gọi, Cổ Thược lắc lắc cây kẹo trong tay, hoàn toàn thu hút sự chú ý của thằng bé.

Bàn tay nhỏ khó khăn lắm mới bắt được ngón tay Cổ Thược, cái miệng hồng non nớt rướn ra, dùng cả nước mắt nước mũi liếm cây kẹo.

Cổ Thược lấy khăn giấy cẩn thận lau nước mắt nước mũi trên mặt đứa bé, ngẩng đầu tìm thùng rác, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mấy chữ vàng to đùng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“ “Cục dân chính” ở đây?” Cổ Thược gãi gãi đầu, ngây ngốc tự hỏi.

Mấy năm nay thành phố quy hoạch lại nhiều, rất nhiều cơ quan chính phủ chuyển sang chỗ khác, thỉnh thoảng Cổ Thược mới nghe bố mẹ nói đến, cũng không để trong đầu, đến giờ mới phát hiện thì ra “Cục dân chính” ở ngay bên cạnh bệnh viện tiêm phòng trẻ con.

Ôm đứa bé ngồi xuống ghế đá trước cửa cục dân chính, Cổ Thược nắm lấy kẹo que để đứa bé từ từ liếm, thuận tiên mở một chai nước khoáng.

“Ăn xong rồi chúng ta về nhà, về nhà gào thét cho bà nghe, bà nhất định thương con chết được, biết không?” Cổ Thược nhéo nhéo má đứa bé, cũng chẳng quan tâm đứa bé nghe không hiểu những gì cô nói.

Sảng khoái hứng gió, ánh mắt Cổ Thược đảo khắp nơi, trước cửa cục dân chính người người đi lại tấp nập, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một đôi tình nhân tay trong tay đi vào, cũng có những người đi ra thì chia đôi đường, có cười có khóc, trăm vẻ nhân sinh, ở cánh cửa lớn như vậy thể hiện đủ loại lâm ly bi đát.

Bỗng nhiên, cô trợn tròn mắt.

Từ xa, một nam một nữ đang từ chỗ để xe đi ra, cười cười nói nói đi về phía cửa cục dân chính, Chân Lãng mặc một bộ đồ tây màu xám bạc, thân người thon dài. Bạch Vi mặc một chiếc sườn xám cách tân màu hồng nhạt, có vẻ rất thanh tú xinh đẹp.

Hai người đi sóng vai, hai bóng người tương xứng, bỗng nhiên sáng đến lóa mắt, làm mờ đi khung cảnh phía sau, làm người ta không nhịn được cúi đầu than thở.

Làm thế nào lại đụng phải bọn họ?

Ánh mắt Cổ Thược di động theo bọn họ, cho đến khi nhìn thấy bọn họ đi vào đại sảnh, biến mất.

Cô không nhịn được đứng lên, không nhịn được đi theo, không nhịn được tìm kiếm bóng dáng hai người kia, ngây ngốc đi theo vào đại sảnh.

Một dãy dài đứng xếp hàng tới chiếc bàn lớn đầu kia căn phòng, sau bàn làm việc có không ít nhân viên đi tới đi lui, có hỏi thăm, có điền đơn từ, các loại âm thanh hỗn tạp.

Đứa bé ở trong lòng Cổ Thược xoay xoay đầu, tò mò nhìn khắp nơi, còn ánh mắt Cổ Thược lại nhìn thẳng về phía trước, nhìn chằm chằm người kia.

Cô nhìn thấy Bạch Vi rút sổ hộ khẩu từ trong túi xách ra, nghiêm túc điền thứ gì đó.

Cứ để bọn họ kết hôn như vậy? Cứ để cái tên đã ức hiếp mình hơn hai mươi năm kết thúc như thế? Hôm qua còn giở trò với mình, hôm nay lại dẫn người khác đi kết hôn?

Đấu tranh trong lòng, giống như có giọng nói hấp dẫn của một ác ma nhỏ không ngừng vang lên bên tai cô…

Lại đùa giỡn hắn một lần nữa đi!

Lại làm hắn mất thể diện một lần nữa đi!

Lại làm hắn thành trò cười trước mặt người khác một lần nữa đi!

Có một đôi tay vô hình đẩy cô đi về phía trước, đi về phía trước, cho đến khi đứng trước mặt Chân Lãng và Bạch Vi.

Chân Lãng đanh nhìn Bạch Vi điền đơn từ, hơi quay đầu đã thấy Cổ Thược đang đứng bên cạnh mình.

Áo phông rộng bị đứa trẻ nhéo nhăn nhúm, bên trên có một vết đen sẫm như vết chocolate, trước vạt áo còn có một vết ướt, một cái quần sóc thoải mái, dưới chân trần, một đôi dép lê tùy tiện.

Không chỉ chật vật mà quần áo còn có chút xốc xếch.

Ánh mắt Chân Lãng lóe lên, khóe môi nhẹ cong lên, “Sao em lại đến đây?”

“Tôi…” Lúc này Cổ Th
<<1 ... 5960616263 ... 71>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
542/5832