watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Sống Chung Sau Ly Hôn-full

Lượt xem :
người ra một lúc, ánh mắt bất giác dừng lại trên người Hứa Đông Dương đang nằm bên cạnh.

Mắt đã quen dần với bóng tối trong xe, Tô Dao quan sát kỹ người đàn ông trước mặt. Kể từ lúc hai người tình cờ gặp lại cho đến nay, đây là lần đầu tiên cô chăm chú ngắm nhìn anh.

Anh là một người đàn ông gia trưởng, có lẽ thời gian đã cho anh nhiều kinh nghiệm hơn, sau khi gặp lại, cô cảm thấy anh sống nội tâm hơn, thỉnh thoảng cô bắt gặp trong ánh nhìn của anh sự lạnh lùng. Bề ngoài anh không thay đổi nhiều, chỉ là trưởng thành hơn, đàn ông hơn.

Tô Dao nhìn dán vào anh.

Dù không muốn thừa nhận nhưng bản thân cô tự nhận ra cảm giác quen thuộc đối với anh.

Cảm giác quen thuộc đáng sợ.

Cô quen thuộc mùi cơ thể anh, hơi ấm từ vòng tay anh, cảm giác va chạm da thịt, tất cả những ham muốn chiếm hữu cô của anh.

Anh là người đàn ông đầu tiên trong đời cô, cũng là người đàn ông duy nhất. Tất cả cô đều khắc cốt ghi tâm. Ở một khoảng cách gần như vậy, khoảng không gian giữa cô và anh giống như từ trường, có một lực hút lớn dường như không thể cưỡng lại được cứ trói chặt lấy cô.

Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến cô muốn xin nghỉ việc.

Ngay từ đầu cô biết, mình không thể phản kháng lại anh, điều duy nhất cô có thể làm là chạy trốn. Cô đã chạy trốn sáu năm trời, sáu năm sau, cô lại bước lên vết xe cũ.

Yên ắng, sự yên ắng khiến cho màng nhĩ đau ê ẩm. Lúc này Tô Dao cảm thấy chân tê như bị kim châm, cô cắn nhẹ môi, từ từ thay đổi tư thế, không ngờ cử động nhẹ như vậy cũng đánh thức anh.

Trong bóng tối anh khẽ cựa mình, mở mắt nhìn về phía cô. Tô Dao phút chốc nín thở bối rối, rồi cười một cách ngượng ngập: “Anh tỉnh rồi à?”

Hứa Đông Dương không trả lời, im lặng hồi lâu, nghiêng người về phía trước, dường như muốn rướn sang phía cô. Tô Dao bất giác lùi về phía sau, cử chỉ đó bị Hứa Đông Dương nhìn thấy, anh dừng lại, cất giọng hỏi: “Mấy giờ

“Mười, hơn mười giờ rồi.”

Tô Dao bất giác nói lắp. Hứa Đông Dương “ừ” một tiếng, rồi lại dựa người trở lại, ngồi im trong bóng tối nhìn cô.

Hành động này của anh càng khiến cô không được tự nhiên. Tô Dao mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Hứa Đông Dương đang nhìn chằm chằm mình. Cảm giác khó chịu như mình là một vật gì đó bị nhìn xuyên suốt.

Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao hồi lâu, mệt mỏi khép mắt lại. Áp lực từ phía anh giờ không còn, Tô Dao xoay đầu nhìn sang phía Hứa Đông Dương, anh đang chau mày lại, dù ban đêm nhưng cô vẫn nhìn rõ khuôn mặt của anh trở nên trắng bệch.

“Anh làm sao vậy?”

Tô Dao vội vàng ngồi nhích lại. Hứa Đông Dương mở mắt nhìn cô rồi lại nhắm mắt lại, anh chỉ nói “đau bụng.”

Tính ra ngày hôm nay từ buổi sáng cho tới tận bây giờ đến một ngụm nước hai người cũng chưa được uống.

Tô Dao nghĩ hồi lâu, cúi xuống mở túi xách của mình, lấy ra một túi sôcôla. Đây là đồ ăn vặt của Tô Thư nên cô có thói quen lúc nào cũng để một vài túi sôcôla trong túi xách, phòng khi con muốn ăn.

Tô Dao lấy ra một thanh, đưa cho Hứa Đông Dương. Anh cúi nhìn xuống tay cô, không từ chối.

Mùi béo ngậy của sôcôla theo lớp vỏ giấy được xé ra tràn ngập trong khoang xe. Tô Dao nhìn ra phía trước: “Anh nóiị kẹt xe ở đây cho tới khi nào?”

“Sẽ không lâu đâu.”

Hứa Đông Dương ăn sôcôla, giọng anh đã trở nên ấm hơn một chút: “Chúng ta bây giờ cách sở nghiên cứu không xa lắm, đợi sáng mai đi bộ qua đó vậy.”

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên đằng trước có ánh đèn pin nhấp nhoáng phá tan màn đêm, thu hút sự chú ý của Tô Dao và Hứa Đông Dương. Một nhóm người đàn ông mặc áo len dày tiến lại gần phía họ. Họ dừng lại xem xét từng xe, tới gần xe của Hứa Đông Dương, có người hô to: “Tìm thấy rồi, ở đây!”

Có đến bảy, tám người tiến lại. Tô Dao và Hứa Đông Dương nhìn nhau, họ đã bắt đầu đập vào kính cửa xe. Hứa Đông Dương hạ cửa xe xuống, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào trong xe, khiến Tô Dao lạnh, co người lại. Lúc này họ mới kéo chiếc khẩu trang che kín mặt xuống, mừng rỡ kêu lên: “Phó tổng Hứa, tôi là Tiêu Dương đây! Chúng tôi tới đây đón mọi người.”

Hứa Đông Dương đáp một tiếng, nhìn ra phía trước, lúc này ngoài bảy, tám người đang bao quanh xe họ còn có không ít cảnh sát mặc trang phục bảo hộ. Hứa Đông Dương hỏi: “Có việc gì vậy?”

“Dự báo thời tiết cho biết sẽ có trận bão tuyết nữa.” Khi Tiêu Dương nói, hơi thở phả ra bốc thành khói: “Phía trước là cảnh sát tới xử lý sự cố, đang nghĩ cách đưa những người bị kẹt di dời vào thôn làng ở trước mặt. Chúng tôi theo cảnh sát tới đây.”

Hứa Đông Dương gật đầu, quay lại nhìn Tô Dao, giọng trầm trầm: “Chúng ta đi theo họ.”

Hai người bèn xuống xeuyết bên ngoài phủ dày đặc, đi lại hết sức khó khăn. Tô Dao đang gắng sức bước đi thì cánh tay có người đỡ, xoay đầu nhìn lại thấy Hứa Đông Dương không nhìn sang phía cô, chỉ đỡ cô, dẫn đi lên phía trước.

Lạnh. Tô Dao gắng co người lại, cái lạnh từ bốn phía ập tới quấn chặt lấy người cô. Mỗi một hơi thở đều tạo thành khói. Tô Dao đi rất vất vả, mỗi lần nhấc chân lên, không chạm vào tuyết, cô đều cảm thấy chân như ấm lên rất nhiều.

Người đi bộ trên đường mỗi lúc một đông, mọi người đều để xe lại, dưới sự hướng dẫn của cảnh sát, họ đều đi về phía trước. Tô Dao và mọi người đi ngang qua hiện trường tai nạn, nhưng tất cả đều bị phủ kín bởi tuyết, có rất nhiều cảnh sát, cảnh sát phòng cháy chữa cháy, phóng viên và nhân viên y tế ở đó. Đoàn người không dừng lại lâu, tiếp tục đi lên phía trước theo sự hướng dẫn của cảnh sát.

Hứa Đông Dương nói không sai, sở nghiên cứu cách chỗ họ không xa lắm. Tính theo lộ trình thì chỉ khoảng nữa tiếng đồng hồ, đi bộ mất khoảng hai tiếng. Đến khoảng giữa đêm, cuối cùng họ cũng đến nơi.

Sở nghiên cứu nằm riêng biệt trong một mảnh đất được xây bao lại, có đường xe riêng dẫn tới chỗ cổng sắt lớn ở lối vào. Bảo vệ đứng gác nhìn thấy họ tới từ xa vội mở cổng. Phút chốc, bảy, tám con chó trong sân nhảy chồm lên, sủa inh ỏi, kéo theo tiếng xích sắt kêu leng keng không ngớt.

Số người ở lại sở nghiên cứu không ít, vì vậy ở đây có xây riêng một khu nhà ký túc. Hứa Đông Dương cũng có phòng riêng. Đoàn người tới đón Hứa Đông Dương và Tô Dao đưa họ tới trước cửa phòng Hứa Đông Dương rồi tất cả nhanh chóng quay lại phòng của mình để tìm cách sưởi ấm bản thân.

Hứa Đông Dương vào phòng, cởi áo khoác ngoài. Anh và Tô Dao lúc này đều bị ướt quần và giày. Hứa Đông Dương xoay người khép cửa lại, tìm hai bộ đồ ngủ và hai đôi dép đi trong nhà, đưa cho Tô Dao: “Thay

Anh nói rồi không ngần ngại cởi bỏ quần áo trước mặt Tô Dao rồi khoác lên mình chiếc áo ngủ.

Tô Dao đi dép vào và cởi áo khoác ngoài ra, xoay đầu nhìn Hứa Đông Dương, thấy anh đang nhìn cô. Nhìn cô vẫn mặc chiếc áo ướt sũng vì tuyết, sắc mặt anh khẽ trầm xuống: “Em không muốn cởi có phải không?”

“Nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

Tô Dao nhìn quanh phòng, đập vào mắt chỉ là một chiếc giường đơn, một chiếc ghế sofa, một bộ bàn ghế, một chiếc tủ, một chiếc tivi, ngoài ra không còn gì hết.

“Ở đây không có nhà vệ sinh riêng, đi đến cuối hành lang của tầng này có nhà vệ sinh.” Hứa Đông Dương dừng lại chốc lát: “Ở đây không có ký túc xá nữ, chỉ có nhà vệ sinh nam. Còn nhà vệ sinh nữ thì phải ở khu nhà văn phòng phía trước mặt mới có.”

Anh nói d
<<1 ... 2223242526 ... 66>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
122/4545