Như có người nói trúng tim đen, Tô Dao đỏ mặt ấp úng: “Rất ngon.”
Cố Nguyên quay sang nhìn cô: “Anh không biết là em ngủ lại không nằm yên như thế.”
Ý gì đây?
Tô Dao bỗng chốc lo lắng, quay sang nhìn Cố Nguyên. Anh đang mỉm cười, nhìn đường đằng trước, chăm chú lái xe, nói xong câu này thì anh không nói nữa.
“Em… làm gì cơ?” Tô Dao hỏi mà giọng run run. Cảm giác va chạm trong giấc mơ hôm qua quả là rất thực, có phải là cô đã làm gì Cố Nguyên rồi không?
“Em nghiến răng, em nói mơ, em cuộn chăn, em đá người ta.”
Cố Nguyên cười cười nhìn cô.
Tô Dao càng đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh, không nói nữa.
Không chỉ có vậy.
Cố Nguyên nhìn đường trước mặt, tay nắm chặt tay lái.
Nửa đêm cô ngủ trong vòng tay của anh, thế là anh nhẹ nhàng ôm cô. Ôm cô trong lòng thì có thể làm được gì, anh thức cả đêm cho tới sáng mới chộp mắt được một lúc.
Cố Nguyên cười khổ sở, trong lòng thầm nghĩ: “Đêm nay mình ngủ thật không dễ dàng chút nào.”
Chương 14: Tiêu chuẩn chọn chồng của phụ nữ
Đến trưa hai người mới tới được đập nước.
Hứa Phóng là bạn hồi trung học của Cố Nguyên, hai người chơi với nhau rất thân. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hứa Phóng làm việc tại cơ quan chính quyền của Bình Thành, sau đó chuyển sang kinh doanh về nuôi trồng thủy hải sản, công việc càng lúc càng lúc thuận lợi, quy mô ngày càng lớn, cuối cùng là nơi để cho cả lớp thường tụ tập vui chơi. Hàng năm tết đến, anh thường kéo bạn bè tới đây hội họp.
Hai người vừa xuống xe thì giọng nói sang sảng của Hứa Phóng đã vang lên: “Họ Cố kia! Không nể mặt tôi à, muộn thế mới đến!”
“Em lái xe như bay ấy, còn nói em muộn à?”
Cố Nguyên bắt chặt tay người đàn ông đang sải bước tới, Hứa Phóng đau quá nghiến răng: “Ui, thằng này ra tay quá ác độc.”
Tô Dao lúc này mới từ trên xe bước xuống, đứng ở đó, mở to mắt nhìn cảnh tượng này.
Hứa Phóng dời ánh mắt sang người Tô Dao, đập đập vai Cố Nguyên: “Em dâu đấy à? Vợ cậu đẹp thật, cậu này được.”
Cố Nguyên cười cười, bước qua nắm tay Tô Dao cùng đi về phía đập nước.
Đập nước lúc này là cả một vùng hoang lạnh, các cây đều đã rụng hết lá, chỉ còn trơ lại cành khẳng khiu, xung quanh trắng xóa là tuyết. Trên mặt đất, tuyết đã được quét dọn sạch sẽ, để lộ ra nền đá màu xanh xám. Từ đập nước này có một con đường lớn nghiêng nghiêng dẫn lên phía trên là nhà ở.
“Anh ở đây thế nào?”
Hứa Phóng chỉ xung quanh: “Trước đây anh thuê nơi này để nuôi cá, bây giờ anh mua cả ngọn đồi này rồi, chuẩn bị phát triển thành khu resort. Bây giờ đã xây xong, vì vậy mới mời bạn bè tới chơi rồi góp ý cho anh luôn.
“Được ạ! Càng đông vui càng tốt, sao nhìn đâu cũng thấy nhiều tiền thế này.”
Cố Nguyên không nhịn được, cất tiếng đùa.
Ba người đi lên trên, chưa kịp vào đến đại sảnh thì đã nghe thấy tiếng huyên náo bên trong. Hứa Phóng lắc đầu: “Bọn này đang đánh mạt chược ở trong phòng, đợi chút em đưa em dâu vào chơi cùng.”
“Vâng.”
Cố Nguyên đưa tay kéo Tô Dao vào trong lòng mình: “Chúng mình lên xem đi.”
Khách sạn nhỏ của Hứa Phóng tuy không lớn nhưng bày trí rất tinh tế và sạch sẽ, gồm năm tầng, ba tầng phía trên dành cho khách, tầng một là đại sảnh, tầng hai là phòng hội nghị và phòng ăn. Mọi người đều đang tập trung ở lầu hai để đánh mạt chược nhưng vì tầng một và tầng hai thông nhau nên họ có thể thấy được không khí náo nhiệt đó.
“Ôi, đây không phải là Cố Nguyên chứ! Lâu quá không gặp, lâu quá không gặp.” Hai người vừa lên tầng thì có một cậu bạn cùng lớp chạy qua nhiệt tình chào hỏi. Cố Nguyên vòng eo Tô Dao, giới thiệu với cô.
Không ngờ mọi người tới tụ họp lần này lại nhiều như vậy, vừa nhìn thấy đã thấy khoảng bốn, năm mươi người.
“Cùng với dòng chảy của thời gian, đội ngũ cách mạng của lớp ta đã lớn hết rồi.”
Hứa Phóng lấy một chén trà nóng, tự tay mời Tô Dao, Tô Dao vội cảm ơn rồi đón lấy. Hứa Phóng quay sang ngồi cạnh Cố Nguyên: “Trước đây họp lớp toàn là một lũ chưa vợ, bây giờ thì toàn đưa gia đình theo.” Hứa Phóng nói rồi nhìn Cố Nguyên: “Anh hỏi chú, hậu duệ nhà chú đâu? Tại sao bông hoa của tổ quốc mà hôm nay chú không dẫn tới.”
“Ông bà nội không nỡ, để ở nhà rồi.” Cố Nguyên cười cười.
Hứa Phóng gật đầu: “Cũng được, vậy vợ chồng cô chú tới đây thì chơi cho hết mình nhé.”
Đang nói thì một bạn học khác là Tôn Mai bước lại gần: “Hứa tổng, lúc nào thì chúng ta có thể bắt đầu ăn đây? ây giờ mấy giờ rồi, vợ chồng Cố Nguyên cũng tới nơi rồi, còn đợi ai nữa?”
“Ăn ăn ăn, suốt ngày ăn.” Hứa Phóng trả lời không khách khí nhưng vẫn đứng dậy bảo nhà bếp chuẩn bị khai tiệc.
Nhóm bạn của Cố Nguyên tốt nghiệp đã hơn mười năm, mọi người đều đã ba mươi rồi, cũng là lúc sự nghiệp thăng hoa nhất. Khi ăn, cả nhóm bắt đầu giới thiệu, toàn là trưởng khoa, giám đốc thậm chí đến phó cục trưởng cũng có tới hai, ba người.
Ăn xong thì trời không còn sớm nữa, cả nhóm lại hò nhau đánh bài tiếp, nhóm khác thì muốn ra ngoài ngắm phong cảnh của khu resort.
Tô Dao thích yên tĩnh, tầng hai ngập trong tiếng hò hét và khói thuốc, Cố Nguyên đành chủ động kéo cô xuống tầng rồi đi cùng tốp bạn nữ ra ngoài.
Cố Nguyên lớn hơn Tô Dao năm tuổi, thế nên đi cùng tốp bạn của anh, cô trở nên rất trẻ. Tô Dao không biết họ, thế là cứ im lặng đi bên cạnh Cố Nguyên. Cố Nguyên sợ Tô Dao bị lạnh, quay lại xe lấy chiếc áo khoác ban sáng mẹ chuẩn bị, khoác lên người cho Tô Dao rồi mới cùng đi dạo.
“Cậu xem, Cố Nguyên thật biết thương vợ, nào giống như các ông xã nhà chúng ta, tôi mà có bệnh chết ông ấy cũng không biết.”
Chị em bắt đầu không cầm được, lên tiếng trách móc, Tôn Mai bên cạnh còn chọc thêm: “Nào phải Cố Nguyên mới biết thương vợ, nếu có bản lĩnh thì cậu tìm một ông chồng lớn hơn cậu năm, sáu tuổi đi, ông ấy cũng sẽ giữ chặt cậu trong vòng tay, sợ cậu bay mất. Chúng ta lúc đầu ngu ngốc tìm cho mình ông chồng cũng chẳng lớn hơn mình bao nhiêu, cậu nói xem, ai phải nhường ai, ai phải chăm sóc ai?”
Cố Nguyên nghe vậy cười to, ôm chặt Tô Dao nhưng không nói gì.
“Trước đây thật không hiểu, tình cảm trào dâng, bồng bột nói kết hôn là kết hôn. Cậu xem, sau khi kết hôn rồi phát hiện không hợp cũng không thể tùy tiện trả lại hàng, mua nhầm thì chỉ cố mà chịu thôi.” Tôn Mai lắc đầu: “Đàn bà mà, khi còn trẻ có mấy người biết khi kết hôn phải tìm một người biết thương mình? Tất cả đều quan tâm một cách ngu ngốc, chỉ sợ mình đối với người ta chưa đủ tốt, không ngờ kết hôn rồi, cả đời này đều bán cho hắn làm trâu làm ngựa, giặt quần áo, cơm nước, sinh
Lời của Tôn Mai khiến cả nhóm được một trận cười khóc. Tô Dao khẽ cười, cúi đầu như suy nghĩ.
Đúng rồi, nếu hai người ở cạnh nhau, sống với nhau cả đời thì ngoài tình cảm còn có rất nhiều thứ khác phải quan tâm. Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Anh không nhìn cô, đang nheo mắt nhìn đập nước ở phía xa.
Nước ở hồ đã đóng băng, những người làm việc ở đây đã chọc mấy lỗ, một vài cậu bé ngồi ở đây câu cá. Đoàn người tới gần rồi mỗi người tản về một phía. Các chị em tò mò đi xem mọi người như thế nào rồi đứng ở đó buôn chuyện, trêu đùa.
Cố Nguyên kéo Tô Dao đang đi cạnh, định tìm nơi nào đó ngồi xuống, quay sang nhìn cô: “Em bu