o nhìn điên điên khùng khùng sao đó nhưng Tễ Huyên mặc vào lại cực cool, đây chính là sự khác biệt giũa người và người.
"Sao anh lại tới trường tôi?"
"Không được sao?"
"Anh không phải học sinh trong lớp đặc biệt của Kiếm Lan sao? Đến nơi đây làm gì?" Thật là, anh rốt cuộc muốn làm gì???
"Cô không hy vọng tôi là bạn học của cô?"
"Không phải, tôi. . . , tôi. . . ." Không nghĩ tới anh ấy sẽ chuyển tới Hoa Tân, nói thật tôi đặc biệt vui, nhất là bây giờ anh ấy lại ngồi cùng bàn với tôi, thật là làm cho người ta hạnh phúc đến run luôn mà. Chờ tôi phục hồi cảm xúc hưng phấn vừa rồi, mới phát hiện các bạn học cũng rất phấn khởi, chỉ có Carmen không vậy. "Hôm qua sao anh lại đuổi tôi đi? Có phải hay không vì 12 giờ có cái trò chơi thiếu đạo đức đó. . . . ?"
"Bởi vì cô là vợ của tôi." Không ngờ anh ấy có thể trả lời tôi như vậy, anh ấy từng uy hiếp tôi không cho phép nói ra quan hệ của chúng tôi, nhưng bây giờ người này lại tự mình nói với tôi như thế, giọng anh ấy không lớn, nhưng cũng không nhỏ, cái lỗ tai siêu cấp vô địch của Mạn Trữ nghe được, quay lại nhìn chúng tôi cười cười.
"Việc học của anh thì sao đây?"
"Các cô cũng không phải học trước, tôi cũng học vậy thôi." Tễ Huyên không có sách, vì thế dùng chung một quyển sách với tôi.
Carmen hắng giọng, "Bởi vì Bộ giáo dục yêu cầu, trường chúng ta cũng phải cải cách phương pháp dạy, từ giờ trở đi thực hành một loại phương pháp học mới gọi là tìm hiểu về giáo dục giới tính." Carmen là giáo viên toán cư nhiên lại xen luôn phần này, rõ ràng là nghiên cứu khoa học bây giờ biến thành nghiên cứu giới tính.
Trong lớp một mảnh xôn xao, vẻ mặt các nam sinh cười xấu xa, nữ sinh lại giống như dế mèn, cả khuôn mặt đỏ bừng, lớp học tràn đầy không khí ngột ngạt. Đương nhiên cũng có loại khác, Thiệu Tễ Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, một mình ngồi đọc sách. Vẻ mặt Mạn Trữ sáng bừng mở laptop, từ trước tới giờ vào cô ấy chưa bao giờ có hứng thú học như lúc này.
Carmen vẫn chưa phát hiện lời nói của mình có gì không ổn, nói tiếp: "Như vậy là vì giúp mọi người có hứng thú học môn toán. Các bạn, kỳ thật toán học là một môn học rất thực dụng, đối với mọi người sau này rất có lợi, cho nên mục dích chúng ta học toán là ―."
"Không có mọi nha!" Cả lớp trăm miệng một lời, trong đó không có Tễ Huyên vì anh ấy bắt đầu nghiên cứu Olympic toán của anh ta.
Lão Thái môn ngoại ngữ là máy phun nước miếng, khi thời tiết trong lành chúng tôi có thể thấy được từng giọt nước miếng lượn lờ trong không khí, Uyển Nhu liền thảm, cậu ấy ngồi ở hàng thứ nhất, mỗi lần hết tiết của lão Thái, cậu talập tức cầm khăn mặt đi rửa mặt.
Tôi buồn bực nhìn tập chính tả của mình, "Cô ngay cả schedule (thời khóa biểu) cũng ghép sai?" Tễ Huyên lại thưởng thức cuốn tập của tôi.
"Từ này rất khó ghép nha, không phù hợp với quy tắc ghép âm gì hết."
"Nè, đồ ngốc, sao cô nhớ từ? cố nhớ?"
"Vậy còn có thể làm gì?"
". . . , lần trước cô nói với tôi, vì kẹt xe nên thường đi học muộn. Đi học muộn chính là làm trễ nãi thời gian, cho nên cô thấy bắt đầu bằng chữ s, tiếp theo là che ( phiên âm của từ “xe” ) du ( phiên âm của từ “buồn”) le ( từ 了 giống như là nha vậy)." Anh ấy suy nghĩ một chút, cầm bút ở bên cạnh viết viết.
"Wow! Cậu thông minh quá! Không hổ là học sinh lớp đặc biệt, thật lợi hại. Từ đó cũng có thể nhớ như vậy sao?"
"Đại đa số có thể, kỳ thực nhiều từ thì cũng có nhiều cách giải thích, cô coi từ Italy này."
"Nhưng từ này tôi không có viết sai nha, ý từ Italy là sao."
"Còn có một ý nữa là I trust and love you."
"Tôi tin tưởng bạn, tôi yêu bạn? Thì ra từ này có ý như vậy, anh cũng biết nhiều đấy!" thấy tôi khen Tễ Huyên như thế nào lại cười khổ, tôi nói không đúng sao? (Dol: người ta đang tỉnh tò mà bạn Lan Trăn không bít hết, tội nghiệp Tễ Huyên quá)
"Đi học không yêu đương! !" Lão Thái nước miếng chẳng biết lúc nào đi tới trước mặt chúng tôi, điên cuồng hét lên, tôi thấy không ổn rồi, trên mặt cảm thấy từng trận mát, Tễ Huyên tránh sang một bên, đại khái so với tôi tốt hơn một chút.
Tễ Huyên ngẩng đầu, lau mặt, nghiêm trang nói với lão Thái nước miếng: "Cô giáo, cô cũng không thể không làm mưa à?"
Cả lớp đều cười, trên mặt lão thái nước miếng một trận xanh tím, "Đến phòng giáo viên lấy tài liệu!"
Chương 36 : Sự thực bị che giấu (một)
Cứ như vậy chúng tôi bị đuổi ra khỏi lớp, ô ~~! Ngày đầu tiên Tễ Huyên chuyển trường liền gây phiền phức cho tôi, thật sự là. . . chúng tôi trước đi rửa mặt, sau đó tôi dẫn Tễ Huyên đến phòng giáo viên. Kết quả thầy chủ nhiệm có việc bận, tôi với Tễ Huyên đành phải đứng chờ giết thời gian, "Tễ Huyên, anh đánh nhau có thua lần nào chưa?"
"Không có, nhưng hồi nhỏ có một lần đánh ngang tay."
"Lan Trăn." Chỉ lát sau, Mạn Trữ cũng tới.
Tôi nhìn đồng hồ hẳn là vừa mới bắt đầu tiết Hóa, trong tiết hóa, Mạn Trữ không có lần nào là không bị đuổi tới phòng giáo viên, "Cậu lại chọc cô hóa?"
"Là cổ làm khó tớ! Cổ hỏi tớ Silic cộng nước ra cái gì?"
"Cậu nói sao?"
"Súp ba ba!" Quả nhiên là rùa với nước a ~~! (Silic trong tiếng hoa đọc giống con rùa)
Một lúc sau Uyển Nhu cũng tới, cậu ấy không giống tụi tôi, cậu ấy là vì cuộc thi hát “Siêu cấp nữ sinh” mới trốn học để luyện thanh. Tễ Huyên không hiểu sao nhận được điện thoại của ông nội, vì thế anh ấy phải lập tức trở về.
"Tôi cũng không phải học sinh mẫu giáo, anh yên tâm đi." Tễ Huyên dường như rất lo lắng cho tôi, thật là kỳ quái, tôi khi nào thì gặp nguy hiểm đến nỗi đem tôi thành con nít mà chăm sóc.
Tễ Huyên cũng không để ý tôi, mà gọi điện kêu 1. 88 dẫn một đám anh em từ trường tới đây, ngay cả tiết học cũng khỏi lên, còn lấy cớ là: "Bọn họ khi nào thì tan học là do tôi quyết định." Vì thế anh ấy đi về nhà phục mệnh.
"Thiệu Tễ Huyên đối với cậu thật tốt!" Uyển Nhu hâm mộ.
"Tốt cái gì?Cậu không nhớ hôm qua anh ta nói tớ như thế nào sao, anh ta nói tớ xấu đó!"
"Đó là vì anh ta không hy vọng cậu đi trêu hoa ghẹo bướm thôi, kỳ thật hôm qua cậu rất đẹp, đương nhiên anh ta không muốn vợ mình bị con trai khác nhìn tới nhìn lui."
"Hứ, tớ cũng không phải rất rêu rao, hơn nữa làm sao cậu biết anh ta nghĩ như thế nào, cậu cũng không phải con giun trong bụng anh ta."
"Cậu không tin thì thôi."
"Tụi mình còn phải đợi bao lâu?" Mạn Trữ nhịn không được hỏi, "Sắp tan học rồi mà bóng thầy chủ nhiệm cũng không thấy, thầy cũng biết tụi mình đứng ở cửa mà, hay là tụi mình về đi."
"Được!"
"Được!" Ai cũng không muốn bị mắng, vì thế đều đồng ý, sau đó chuồn mất, việc này trời biết, đất biết, tôi biết, cậu biết, chỉ cần giáo viên không biết là được rồi.
"Giúp tớ chuyển nhà đi, dù sao cũng không có gì làm." Mạn Trữ đề nghị, gần đây cậu ấy lại dọn nhà, nhà cậu ấy cũng thật là, cứ dọn tới dọn lui, nếu không phải thành tích quá kém, những trường khác không dám thu, chỉ sợ sớm đã chuyển trườngrồi.
"Cậu bắt tụi này lao động miễn phí à? Ba cậu phải mời tụi này ăn cơm đó." Uyển Nhu vẫn yêu thích tay nghề của ba Mạn Trữ, ba Mạn Trữ mở quán bán hàng, không có chút tay nghề thì làm sao mà song pha giang hồ đây.
Tôi nói nguyên nhân rồi nhờ nhóm tùy tùng của Tễ Huyên đưa tới đứng chờ trước hẻm nhà Mạn Trữ là được rồi, cũng không thể đem hết đám người 1. 88 vào nhà Mạn Trữ được.
"Sao thấy lộn xộn quá vậy?" Mạn Trữ cũng không khách khí, lại có nhiều đồ phải chuyển, tôi khiêng một thùng giấy lên, kết quả không ngờ tới nó lại bị lủng, lăn ra quá trời đồ, khiến cho bụi bay đầy trời."Khụ. . . , khụ khụ! Khụ!"
"Khụ!" Mạn Trữ giúp tôi vỗ vỗ bụi trên người,