"Cậu cẩn thận một chút!"
"Cũng không phải tớ cố ý." Tôi một chân dẫm nát một quyển gì đó rất dày, cầm lên mới phát hiện là một album hình đầy bụi, "Mạn Trữ! Mạn Trữ! Cậu coi . . ." Tôi lấy lên một tấm hình.
"í? Mạn Trữ người đẹp này rất giống cậu nha!" Uyển Nhu bị tôi hấp dẫn tới.
Mạn Trữ cũng quay đầu lại, "Đây là. . . , đây là chị tớ."
"Chị cậu? Cậu có chị?"
"Như thế nào? Không được sao?"
"Không phải a " Uyển Nhu lại nhìn một chút, "Vô cùng xinh đẹp nha! Cậu với chị ấy đúng là không cùng đẳng cấp. Cậu. . . , cũng không phải không giống, hai người có chút giống nhưng tư sắc thì kém cách xa vạn dặm!"
"Ê! Hà Uyển Nhu!"
"Không phải đâu!" Tôi chặn ngang, "Cậu biết hai đứa nhỏ này trong hình không?" Tôi chỉ vào hai đứa bé trai bên cạnh chị Mạn Trữ, "Này rất giống Tễ Huyên a. . . ." Tôi chỉ vào một trong hai đứa bé, thật rất giống, tôi hình như từng thấy ở đâu rồi? "Một đứa kia thoạt nhìn cũng rất quen mắt. . . ."
"Tớ cảm thấy hình như. . . , là cậu ấy với Lăng Tử Phong. . . ." Uyển Nhu quan sát nửa ngày mới nói, nói ra mới thấy rất giống nha.
"Đúng rồi!" Tôi nhớ tới trong túi xách có tấm ảnh chụp hình bá vương thỏ của Tễ Huyên ( tác giả: tình hình cụ thể mời xem lại chương 7), vì thế lấy nó ra để so sánh, "Các cậu xem, này chính là Tễ Huyên, rất giống nhau."
"Đây là ai? Rất đáng yêu ~~!" Hai mắt Uyển Nhu sáng lên.
"Đây là Thiệu Tễ Huyên?" Mạn Trữ cũng giật mình.
"Đây chính là bảo bối của tớ, aiz! Nhìn tấm ảnh chị cậu kìa! Nếu như tụi mình nói đây là Tễ Huyên..., còn đứa kia cũng rất có thể là Lăng Tử Phong, Mạn Trữ, nhà cậu làm sao có thể quen. . . , Mạn Trữ!" Còn chưa đợi tôi hỏi xong, Mạn Trữ liền liền xông ra ngoài, tôi và Uyển Nhu cũng lập tức chạy theo.
"Ba mẹ, đây là sao?" Mạn Trữ đứng trước mặt ba mình, ra ngoài chúng tôi mới thấy còn có hai vị khách không mời mà tới.
"Tễ Huyên! Ông nội!"
"Lan Trăn?"
". . . . . . ." Tễ Huyên thấy tôi cũng giật mình, anh ta không nói lời nào.
"Hứa Khắc Đạt, Tử Ảnh! Đã lâu không gặp." Ông nội giống như gặp lại lão bằng hữu, đi đến trước mặt ba mẹ Mạn Trữ. Ông nhìn Mạn Trữ, "Đây là con thứ của hai người, lúc ấy còn là một đứa bé, bây giờ chắc lớn bằng Mạn Đình năm đó rồi."
"Ba ba, đây là sao? Vì sao nhà chúng ta có ảnh chụp của Thiệu Tễ Huyên, vì sao ông Thiệu quen hai người, đây là sao?"
"Khi thấy cháu, ông liền cảm thấy cháu nhất định là em của Mạn Đình." Ông nội hiền lành nhìn Mạn Trữ, "Hai người rất giống nhau."
"Òh, chị đi Mỹ rồ, mà ông biết chị à?."
"Mạn Trữ!" Ba Mạn Trữ hô một tiếng ngăn Mạn Trữ, "Lão gia, ngài đi đi. Nhà chúng tôi không muốn đi lại con đường đó nữa, đi đi."
"Ba ba, nhà chúng ta cũng là xã hội đen sao? Vì sao chúng ta phải rời khỏi? Ông Thiệu, ba ba trước kia là thủ hạ của ông sao? Sao ông lại muốn đuổi việc ba?" Mạn Trữ khó hiểu hỏi ông nội.
"Ba mệt rồi nha, Mạn Trữ. . . , đủ rồi!" Ba Mạn Trữ đột nhiên thống khổ nói, ông xót xa vỗ trán.
"Mẹ! Đây là sao vậy?"
"Chú Hứa, chắc chú hận cháu lắm." Tễ Huyên đột nhiên mở miệng, anh ấy đi đến bên cạnh tôi, trước mặt ba Mạn Trữ, "Chú hận cháu!"
Chương 37 : Sự thực bị che giấu (hai)
“Không phải, Tễ Huyên thiếu gia.” Mẹ Mạn Trữ đứng lên, “Mạn Đình chết đi, không phải lỗi của cháu!” Chị Mạn Trữ đã chết!
“Mẹ. . . , mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ không phải nói chị đi Mỹ với bác sao?” Mạn Trữ kích động kéo tay mẹ mình, “Sao chị có thể chết rồi?”
“Mạn Trữ! Chị con và bác đều đã chết, khi đó con rất nhỏ, chúng ta cũng không nghĩ sẽ nói cho con biết, Mạn Trữ! Mẹ và ba con đã mất Mạn Đình, cho nên chúng ta quyết định rời khỏi bang hội, không ngừng chuyển nhà vì không muốn có người tìm được chúng ta, bởi vì chúng ta không muốn ngay cả con cũng không thể bảo vệ được.”
“Mọi người đều nói dối! Nói dối!”
“Thật!” Tễ Huyên nói, “Chị Tiểu Đình vì cứu tôi mà bị thương, chúng tôi sợ bị người phát hiện nên trốn đi. . . , sau đó chị mất máu quá nhiều mà mất.”
Mạn Trữ ngây người rất lâu, tất cả mọi người không nói gì, cuối cùng cậu ấy từ từ bước ra ngoài, “Con. . . , con muốn ở một mình. . . .” Mạn Trữ cơ hồ tông cửa đi ra.
“Mạn Trữ!”
“Mạn Trữ!” Tôi và Uyển Nhu đồng thời đuổi theo, cuối cùng chúng tôi thấy Mạn Trữ ở một quán nhỏ ven đường, Mạn Trữ thấy tôi, Uyển Nhu, Tễ Huyên xuất hiện, cũng không nói gì. Bốn người chúng tôi ngồi đối diện nhau, không ai nói gì.
“Cô sợ sao?” Tễ Huyên hỏi tôi.
“Tôi? Chỉ là. . . , có chút, có chút giật mình.”
“Chú Hứa phụ trách an toàn của ông nội và ba, còn chị Tiểu Đình thì theo tôi. . . .”
“Cuối cùng chuyện đó là sao?”
Tễ Huyên rót rượu, bưng lên hỏi tôi, “Cô sợ sao? Trước kia cô từng hỏi qua này nọ, hình như là chuyện của mẹ tôi, tôi cũng không muốn cô biết chuyện đó, nhà chúng tôi thoạt nhìn rất hào nhoáng, trên thực tế tệ không chịu nổi.”
“Tôi cho tới hôm nay mới biết mình họ Hứa, không phải họ Từ, ha ha! Vì sao tôi lại quên chuyện đó?” Mạn Trữ uống một ngụm lớn, bộ dạng rất đáng thương.
“Ngày đó là sinh nhật tôi, nhưng lại là ngày chết của hai người, mẹ và chị Tiểu Đình!” Mẹ! Vậy người mẹ đang trong nhà là ai?
“. . . , cái kia. . , Tễ Huyên, vậy người kia trong nhà chính là cái gì? linh hồn sao?” Tôi cẩn thận hỏi.
“. . . . . . , cô có ý gì?”
“Trong nhà chúng ta không phải có mẹ sao?”
“Bà là em của mẹ tôi, dì tôi.” Tễ Huyên chính là tính xấu như vậy, không bao giờ nói gì cho tôi biết, chẳng lẽ tôi không đáng tin sao? Chuyện Mạn Trữ và Mạn Đình cũng vậy, giống như tôi buộc anh ta nói, có lẽ tôi không nên hỏi tiếp nữa, đối với anh ấy mà nói đây chính là hồi ức không tốt đẹp gì.
“A! Tôi nhớ ra rồi!” Mạn Trữ đột nhiên nhìn Tễ Huyên, “Thì ra cậu chính là đứa nhóc trước kia hay theo tôi!”
“Là cô quấn quít lấy tôi!”
“Các cậu trước đây quen nhau à?” Nói như vậy Mạn Trữ và Tễ Huyên chính là bạn nối khố sao, khó chịu ~~!
“Tớ cho cậu biết nha, Lan Trăn. Hồi trước chồng cậu vừa gầy vừa lùn giống như cây đinh vậy.” Mạn Trữ vẫn rót rượu, bây giờ không giống uống rượu say.
“Vẫn tốt hơn cô, già trước tuổi.” Tễ Huyên cũng không chút yếu thế phản kích.
“Thôi đi, Thiệu Tễ Huyên, cậu còn công tử xã hội đen đó, Lan Trăn tớ nói cho cậu biết, trước đây chồng cậu là bại tướng dưới tay tớ, ha ha ~~!”
“. . . , Lan Trăn không cần để ý cô ta, cô ta uống say rồi.” Sau một trận ồn ào, mọi người lại lâm vào trầm mặc, Tễ Huyên nhìn ly, Mạn Trữ hết đi này lại uống ly tiếp, tôi và Uyển Nhu nhìn, tất cả mọi người không biết nên nói cái gì, lộn xộn cả một ngày, mọi người đều mệt mỏi.
“Cái kia. . . , mẹ. . .” Mẹ Tễ Huyên đang ngồi trên sô pha đan áo len, chó con Đóa Đóa tham lam cuốn người dưới chân bà.
“Con biết? Tễ Huyên nói?” Mẹ ngẩng đầu, “Ngồi đi, Lan Trăn.”
“Tễ Huyên nói, mẹ là dì anh ấy.”
“Cũng không nói chuyện khác sao? Cũng đúng, Tễ Huyên chắc sẽ không biết nói thêm gì.” Bà dừng lại, bắt đầu nhẹ nhàng kể lại chuyện xưa của mình, “Lúc mẹ vừa gả tới cũng lớn bằng con vậy, khi đó mẹ Tễ Huyên, chị mẹ vừa mới rời đi, ngoại trừ Tễ Huyên mẹ đã không có người thân nào. Không biết ba ba (ý chỉ ông nội) có phải vì vậy mà để mẹ vào cửa hay không, có lẽ ba ba cho là nếu chọn người chăm sóc Tễ Huyên thì mẹ là lực chọn tốt nhất.” Mẹ chỉ có Tễ Huyên là người thân sao? Có phải bỏ sót anh Kính Hiên hay không~?
“Anh Kính Hiên. . . , không phải cháu mẹ à?”
“Nó là tạp chủng!” Mẹ vẫn ôn nhu, trong mắt tôi, mẹ là người luôn cười ôn nhu, nhưng khi tôi nhắc tới anh Kính Hiên, tôi nhìn thấy sự ch