watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Sao Song Ngư

Lượt xem :
này không có nữa. Nếu như đi cô lại lo lắng sức khoẻ của anh.

Thiếu gia mỗi năm chỉ bệnh một lần, nhưng mỗi lần đều bệnh rất nghiêm trọng. Năm ngoái trước lễ Giáng Sinh anh nằm trên giường trọn bảy ngày.

“Anh được không?”

“Không được cũng phải đi.” Âm thanh anh khàn khàn.

Đến studio, anh đã đổ đầy mồ hôi. Thay quần áo thể thao ngồi trước bàn hoá trang, ánh đèn chói mắt chiếu trên đầu khiến anh choáng váng.

“Uống nước đi.” Gia Hòa lo lắng nhìn anh.

Anh cầm chai nước rồi uống, chưa được mấy ngụm liền sặc, ho khan dữ dội.

Cô nhăn mặt nhíu mày, vừa vỗ lưng anh vừa thốt ra: “Không bằng tôi đi nói với đạo diễn, chúng ta đến bệnh viện.”

Anh lại khoát tay: “Tôi chịu được.”

Chỉ chụp 45 phút, anh đã chảy mồ hôi như mưa, phía sau quần áo đã ướt đẫm từ lâu. Nhưng vì là quảng cáo nhãn hiệu thể thao, đạo diễn ngược lại rất hài lòng với kết quả này, cuối cùng còn yêu cầu thiếu gia chụp một số ảnh trong nước.

Gia Hòa không có cách nào đành vội vàng tiến lên giải thích với đạo diễn: “Hôm nay anh ấy phát sốt, thật sự không thích hợp ngâm trong nước.”

Đạo diễn sửng sốt: “Chả trách cậu ấy ra nhiều mồ hôi vậy.”

“Không sao, tôi chịu được.” Hơi thở của thiếu gia yếu ớt, môi trắng bệch.

Cô đỡ lấy anh, cảm thấy đau lòng: “Anh đừng cậy mạnh!”

Anh ho khan vài tiếng, nắm lấy cánh tay cô: “Tôi nói được là được.”

Cô nhìn anh, lại không nói ra lời. Anh hiếm khi sốt sắng như vậy, cô cảm thấy anh nghiêm túc hoàn thành công việc.

Đạo diễn hỏi anh nhiều lần có được hay không, sau khi nhận được đáp án khẳng định mới dặn dò nhân viên chuẩn bị bể bơi bơm phồng.

Vì thế thiếu gia được sắp xếp đi thay quần áo.

Trong phòng thay đồ, Gia Hòa đổi nhiệt độ của máy điều hoà thành 30, nhân viên giúp anh thay chiếc áo ướt đẫm, sau đó tìm áo mới.

Gia Hòa nhanh chóng tiến lên dùng khăn đã chuẩn bị sẵn vừa quấn lấy anh, vừa giúp anh lau khô cơ thể.

Từ trong gương anh nhìn thấy gương mặt ủ ê của cô, đột nhiên cười nói: “Tôi ăn bánh phô mai thì sẽ khoẻ ngay.”

Gia Hòa cũng nhìn anh từ trong gương, dù thế nào cũng chẳng nặn ra được nụ cười: “Anh bảo tôi đi đâu tìm được loại bánh phô mai này.”

“Cô…làm cho tôi là được…Tôi sẽ giả vờ nó là loại kia.”

Gia Hòa tức giận dùng sức lau sau lưng anh: “Tự quyết định đi chụp dưới nước, anh cho mình là cá mũi kiếm sao.”

“Cũng được,” thiếu gia đột nhiên dùng tiếng Quảng Đông nói, “Đừng lo, tôi làm được.”

Gia Hòa giúp anh cài nút áo thun: “Tôi mặc kệ anh!”

Anh cười cười nhìn cô, cô bị nhìn đến nổi da gà, hỏi: “Gì chứ?”

Anh cúi đầu: “Tiện thể thay quần giúp tôi luôn đi.”

Cô bất đắc dĩ run khoé mắt: “Tiện thể có cần thay quần lót luôn không?”

Anh sững sờ tại chỗ, nhìn cô như không có gì mà ra ngoài, chẳng nói nên lời.

Chụp xong hình trong nước thì đã là một giờ trưa, thiếu gia từ bể bơi đi lên, hô hấp rõ ràng khó khăn.

Anh đến phòng thay đồ xối nước thay quần áo, hai mươi phút sau mới từ từ đi ra, vẻ mặt tiều tụy.

Ra khỏi studio, Gia Hòa nhờ tài xế taxi chở thẳng đến bệnh viện. Anh đã bắt đầu ho khan không dứt, hơi thở càng rối loạn.

“Đã bảo anh đừng chụp mà.” Cô sờ trán anh, quá nóng đi.

Anh tựa đầu vào lưng ghế ngồi nhìn cô, dường như đau đớn mà nói không ra lời.

“Lúc này anh…khoe khoang mạnh mẽ gì chứ.” Cô lấy túi chườm đá đã chuẩn bị đắp lên trán anh.

“Tôi biết cô vì công việc này mà tranh thủ rất lâu.” Vẻ mặt thiếu gia hiếm khi nghiêm túc.

Cô kinh ngạc, hoá ra anh không hề thờ ơ đối với sự cố gắng của cô.

Cô từng hỏi chính mình, cố gắng làm việc như thế, cuối cùng rất nhiều việc bị anh phá hỏng, rốt cuộc làm việc như vậy có ý nghĩa hay không. Nhưng giờ phút này cô bỗng nhiên cảm thấy, chỉ cần cố gắng thì không cần so đo cuối cùng đáng giá hay không, nếu thật muốn so đo, không bằng sau khi tính toán hẵng làm.

Trải qua hai ngày sốt cao, thiếu gia cuối cùng được chẩn đoán nhiễm virus cúm.

“Tiếc là ở Thượng Hải không có loại bánh anh thích.” Gia Hòa cùng anh ở bệnh viện truyền dịch.

Sắc mặt anh u ám, hơi mở mắt ra, âm thanh trầm thấp mà khàn khàn, giọng điệu nói chuyện lại giống như làm nũng: “Vậy cô đi Hồng Kông mua cho tôi.”

Có một người sẵn lòng lắng nghe anh, ở bên cạnh anh, cho dù không có bánh ngọt cũng khiến anh thoả mãn.

“Khi chúng ta trở về tôi nhất định mua cho anh.” Gia Hòa lẳng lặng bắt đầu gọt vỏ táo. Sau khi gọt xong thì đưa tới trước mặt anh.

“To như thế cắn sao đây.” Anh bất mãn.

“Anh muốn thì ăn, không ăn tôi tự ăn.”

Anh bất đắc dĩ bĩu môi: “Tôi là người bệnh…”

James cắn một miếng táo ngay, sợ bị cô giành lấy.

Cô buồn cười nhìn anh, ba năm ở chung, hình như cô đã quen với anh, cũng dần hiểu được tính tình bướng bỉnh, kiêu ngạo, vô lý chính là vì bị chiều hư, nhưng anh có tấm lòng lương thiện, gan dạ, giản dị. Vì thế cô bằng lòng giúp anh, đặc biệt tại thành phố tương đối xa lạ này, hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.

Tháng chín trời mưa dễ chịu, không có chút nào giả tạo, giống như là thiếu gia. Khi anh muốn tới thì không cho phép từ chối.


Chương 8
Thiếu gia mang bệnh kiên trì chụp quảng cáo khiến khách hàng rất hài lòng, người ta còn mời anh tham gia buổi họp báo sản phẩm.

“Nhưng mà đương nhiên phải nhờ cậu ấy mặc sản phẩm mới của quý này.” Thái tổng nói.

“Việc này không thành vấn đề.” Gia Hòa ngoài mặt đáp ứng, trong lòng đã đổ tí mồ hôi.

Thiếu gia luôn khoe khoang phẩm vị của mình xuất chúng, muốn anh mặc cho người khác sắp đặt dường như có chút…

Cô vừa về nhà liền đặt t-shirt trên giường thiếu gia.

“Gì đó?” Anh khó hiểu nhìn cô.

“Ặc…” Cô còn chưa nghĩ ra lý do nào tốt thì anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, khiến cô hơi khẩn trương.

Anh nhìn chiếc áo đặt trên giường, chợt hỏi: “Là cô mua?”

“…”

“Làm sao cô biết kích cỡ của tôi?”

“Nếu ngay cả kích cỡ của anh tôi cũng không biết thì mấy năm nay coi như công toi rồi.”

“Thực ra…” Trên mặt anh có một nụ cười hiếm thấy, “Cô không cần mua nhãn hiệu này, tôi mới chụp quảng cáo, bọn họ chắc sẽ tặng thôi.”

“Ừm…”

Anh cầm áo nhìn trái nhìn phải, cuối cùng hơi miễn cưỡng nói: “Nhìn cũng được.”

Cô không tin nổi vào hai mắt và lỗ tai của mình.

“Vậy…ngày mai anh sẽ mặc cái này đi tham dự buổi họp báo chứ?”

“Buổi họp báo?” Anh nhìn cô.

“Tối mai có buổi họp báo, bọn họ nói ảnh quảng cáo của anh rất được cho nên mời anh tới.”

“À.” Gương mặt anh không chút thay đổi mà trả lời.

Anh như vậy…xem như đồng ý rồi?

Buổi tối bọn họ tìm Michelle chơi mạt chược, cô ta đã có mấy người bạn ở trong phòng tán gẫu. Bạn bè của cô ta phần lớn xinh đẹp hào phóng, nhìn thấy người lạ cũng không ngại ngùng, trông thấy bọn họ cũng không có ý lảng tránh.

“Gần đây không thấy hai người.” Michelle cắn trái nho, ngồi xếp bằng trên ghế, cũng không bảo bọn họ ngồi.

“Thiếu gia bị bệnh.”

“Hại tôi lúc nào cũng ba thiếu một.” Giọng điệu của cô ta có chút ý nén giận, nhưng lại nói ra một cách thờ ơ.

“Michell
<<1 ... 1112131415 ... 29>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2407/3382