hồ mỗi thời mỗi khắc hắn đều bị canh giữ nghiêmngặt.
Mục Sa Tu Hạ cười nhưng không nói, những người này không khỏi quá khinhthường hắn rồi. Trong lúc chữa thương ở hoàng cung, hắn đã sớm âm thầm liên lạcvới thám tử ẩn núp ở Đại Lương, đại quân Cách Tát đưa binh đến Vân Châu cũng làdo hắn tung hỏa mù. Nhằm nhiễu loạn tai mắt của Lương đế, đưa binh lực đến tụhọp ở Vân Châu, để cho quân đội Cách Tát gương đông kích tây, lẻn vào biên giớiLương Quốc. Nếu không quân Cách Tát đông như thế sao có thể thần không biết quỷkhông hay lẫn vào được?
Không ai biết tay Long Tiêu run rẩy kịch liệt thế nào, từ xa nhìn chăm chúvào Mục Sa Tu Hạ, hắn không cam lòng cứ như vậy mà bỏ qua cho người đàn ông này.Tai tiếng trong hoàng thất Đại Lương không thể bại lộ, gã này nhất định phảichết. Mà một nguyên nhân nữa mà hắn phải chết chính là vì nữ nhân trong xe ngựa.Mặc dù Đổng Phóng chết trong tay nàng, nhưng là do hắn đáng chết, đã sớm đángchết, có thể chết trong tay Liên Kiều đã là tiện nghi cho hắn. Đổng Phóng chết,ngôi vua liền hợp tình hợp lý do Long Tiêu hắn thừa kế, hắn mới là chúa tể chânchính của Lương Quốc, Liên Kiều chỉ có thể thuộc về hắn, chỉ có hắn mới có tưcách giữ lấy cô gái thông minh động lòng người nhất này, Mục Sa Tu Hạ và ĐổngPhóng đều không xứng!
"Vương Gia mời trở về đi, Lương Quốc còn cần ngươi trở về chủ trì đại cục !"Mục Sa Tu Hạ nhàn nhạt nhắc nhở hắn, mặc dù hắn rất muốn nhổ cỏ tận gốc, giếtLong Tiêu, nhưng bây giờ giết hắn cũng không phải cử chỉ sáng suốt. Phiên quốcnội loạn giờ mới bắt đầu, hắn không muốn đón thêm cục diện rối rắm.
Nhìn cánh rừng chằng chịt những tên bắn nỏ, Long Tiêu rốt cuộc chán nản buôngtay. Hắn biết hôm nay hắn không giữ được bọn họ, nhưng hắn tự nói với mình,tương lai sẽ đem Liên Kiều và cả Móng Kì lân đến tay, hôm nay chỉ để cho nàngtạm thời ở cùng Mục Sa Tu Hạ thôi.
Liếc mắt nhìn xe ngựa thật lâu, hắn dứt khoát quay đầu ngựa lại rời đi, saulưng mấy trăm tên cấm quân thị vệ theo sát phía sau, chậm rãi thối lui ra khỏicánh rừng. . . . . .
Ba mươi ngày, ra roi thúc ngựa cũng phải ba mươi ngày mới có thể rời ĐạiLương, hắn có thời gian cùng cơ hội đoạt lại vật hắn muốn. Long Tiêu bình tĩnhsuy nghĩ, thế nhưng hắn lại đoán sai, Mục Sa Tu Hạ không phải bình thường người,hắn có một lực lượng truy binh bí mật, một khi mất dấu đừng mơ tưởng tìm đượctung tích của hắn. Cho nên, Long Tiêu lần này rất thất sách!
Ở Liên thành nghỉ dưỡng sức cả đêm, trên giường, Liên Kiều tựa vào ngực MụcSa Tu Hạ nói câu được câu không cùng nhau trò chuyện.
"Thật là không có nghĩ đến Long Ứng là hoàng đế giả danh, không trách đượcLong Tiêu mặc cho ta độc chết hắn ! Bắt đầu ta còn tưởng rằng người kia là vì đếvị mới cho phép ta làm thế. Bây giờ nghĩ lại hắn đã sớm biết Long Ứng là hoàngđế giả rồi." Liên Kiều bừng tỉnh hiểu ra.
Mục Sa Tu Hạ nhẹ cong miệng: "Nếu không nàng nghĩ tại sao chúng ta không hềbị ngăn cản khi rời khỏi hoàng cung". Nàng xác thực đủ tư cách là nữ nhân củahắn, đối đầu với kẻ địch quyết không xuống tay lưu tình, với dã tâm xưng báthiên hạ của hắn, bên người tuyệt không cần một cô nương đến đâu cũng cần bảovệ, cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt làm nũng, được chiều chuộng làm thê tử, LiênKiều thực rất hợp với tính khí của hắn.
Nghiêng đầu, Liên Kiều buồn buồn hỏi: "Tại sao?" Ai, tha thứ nàng lười biếngđi, có người có thể thay nàng tìm ra lời giải, nàng lười phải động não rồi.
“ Hoàng đế thật bị giết, hoàng đế giả cầm giữ triều chánh nhiều năm, đây làgièm kinh thiên động địa đến mức nào pha bực nào, Long Tiêu s
ẽ không động thủ trong cung."
"Cho nên, hắn muốn bên ngoài cung chặn chúng ta lại." Liên Kiều tiếp lời, suynghĩ một chút lại cảm thấy kỳ quái, "Nhưng theo tính cách của hắn quyết sẽ khôngvì vậy mà buông tha, tại sao hắn chỉ chặn lại chúng ta một lần, không đuổi theochúng ta nữa?"
Con mắt màu lam hiện ra một tia khinh miệt: "Đó là bởi vì hắn không có cơ hộinữa."
"Hả?" Liên Kiều tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, "Tại sao?"
Vuốt ve lưng nàng, hôm trộm môi nàng một cái, hắn cười đến tà mị: "Bímật!"
Thôi đi, không nói thì không nói, có gì đặc biệt hơn người! Suy nghĩ mộtchút, nàng lại chuyển đề tài.
"Kỳ Lân là vật gì?"
Vuốt vuốt mái tóc đen mượt của nàng, Mục Sa Tu Hạ vừa hít sâu mùi thơm cơ thểnàng, vừa tự hỏi mình nên đáp nàng như thế nào.
“Ngàn năm trước, đế quốc Cách Tát mới thực sự thống nhất làm bá chủ thiên hạ,chẳng qua là sau đó lại bị ngoại tộc xâm lấn, đế nghiệp sụp đổ. Vì muốn bảo vệngọc tỷ khượng trưng cho cơ nghiệp ngàn năm của Cách Tát không rơi vào tay ngoạitộc lúc đó đại đế bèn giấu ngọc tỷ đi, sau đó chia bản đồ ngọc tỷ ra giấu ởtrong răng Thiên Lang, móng Kì Lân, mắt Phượng Hoàng, tim Thanh Long. Giao bốnmón bảo vật này cho bốn vị đại thần tin tưởng nhất bên người bảo vệ. Trong bốnngười này lại có ba người lần lượt phản bội, một người trong đó lại cấu kếtngoại tộc sát hại đại đế. Bọn họ tự xưng là vua đều muốn đánh bại đối phươngnhưng không có ngọc tỷ nên danh không chánh, ngôn không thuận chỉ có tập hợp bốnmón bảo vật mới có thể tìm được, vì vậy liền kéo theo chiến tranh không ngừngđến cả ngàn năm sau”
"Oh!" Liên Kiều sáng tỏ gật đầu, "Ta hiểu rồi, ba người đại thần kia tự lậplàm vua, một thành lập Hương quốc, một thành lập Lương Quốc, vậy còn một quốcgia nữa?"
"Còn có một nữa là Khánh Liễn quốc, chỉ là mười năm trước đã bị phụ hoàngtiêu diệt."
"Vậy thêm móng kì lân lần này, chẳng phải là tập hợp đủ ba bảo vật rồi hả?"
"Không, chỉ có hai. Tới Khánh Liễn quốc, mắt Phượng Hoàng vẫn không có tungtích, nghe nói là ở trong tay đại công chúa, chẳng qua ta vẫn không biết nơi ởcủa vị công chúa này." Nói đến đây Mục Sa Tu Hạ nhíu mày lại.
Liếc nhìn hắn, Liên Kiều cố ý chửi hắn: "Biết rồi, chàng có phải chuẩn bị đemngười ta cưới về làm vợ hay không?" Trong câu hỏi như ẩn chứa nồng đậm ghentuông.
Mục Sa Tu Hạ cười khổ: "Công chúa đó hơn ta cũng phải mười mấy, hai mươituổi, ta nguyện ý, cũng phải hỏi người ta có chịu hay không."
"Ngừng. . . . . ." Liên Kiều xem thường nghiêng đầu nhìn hắn, "Ai mà biếtchàng háo sắc hay không?"
Hắn cười tà một tiếng: "Ta có háo sắc không chắc hẳn thái tử phi rõ nhất."Chợt lật người ngăn chận nàng, con mắt sắc tối tăm, khóe môi nhếch lên nụ cườixấu xa, tay cũng theo bắt đầu dở trò xấu , càn rỡ trêu chọc nàng.
Liên Kiều hít vào một hơi, thầm mắng mình làm sao lại trêu chọc người tinhnày lực tràn đầy này, mới vừa một phen mây mưa mình còn chưa có lấy lại sức đâu,người này lại muốn. . . . . .
Vội vội vàng vàng chống đỡ hắn ép xuống lồng ngực, nàng cố gắng dùng nhữnglời khác làm phân tâm hắn.
“Vi Nhi công chúa đâu? Sao không nhìn thấy nàng ấy?”
Mục Sa Tu Hạ quả nhiên ngừng lại, tròng mắt híp lại, hiển nhiên không vui. Cóthể thấy được hắn còn đang canh cánh trong lòng chuyện công chúa Vi Nhi, cái đồnam nhân keo kiệt. Nàng không so đo hắn lấy nhiều lão bà như vậylại so sánh sứclực nói với nàng.
"Nói đến nàng ta làm gì?" Nặng nề từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, Mục Sa Tu Hạcảm thấy mất hứng.
Mặc dù đem chuyện tình Vi Nhi công chúa và Trát Vương Gia nói ra, bọn họ cóthể sẽ bị chết rất thảm, nhưng để hai người gian tế này xen lẫn trong nội bộCách Tát thật sự rất bất lợi. Nàng không phải cái loại thiện lương đến kẻ địchcũng làm bằng hữu, có thù oán phải trả là nguyên tắc xử sự của nàng.
"Hắn là gian tế, chính là bọn họ thông đồng Long Tiêu bắt ta đi." Liên Kiềuđiềm tĩnh nói cho hắn biết sự thật.
Mục Sa Tu Hạ chấn động toàn thân, hai mắt màu lam lạnh lẽo