“Đùa một chút thôi mà, có sao đâu chứ?” Anh cười nghịch ngợm đáp, bàn tay vẫn không yên chạm vào mặt bé cưng.
“Thẩm Luật!” Cô trừng mắt với anh, ôm bé cưng vào trong lòng, không cho anh đụng vào bé nữa, đôi mắt lóe lên tia nhìn có chút hờn dỗi.
“Được, không đụng vào, không đụng vào, anh nghe theo em.” Anh đưa tay vén sợi tóc bên má cô, vẻ mặt cưng chiều, nhìn dáng vẻ cô bảo vệ bé cưng như thế có một sự dịu dàng thùy mị khác lạ khiến cho anh không sao dời tầm mắt đi được.
Mà cô cũng bị ánh mắt thâm tình kia làm cho kinh sợ, chỉ biết ngây dại nhìn vào mắt anh, không nói nên lời.
Cậu nhóc không an phận cọ cọ khuôn mặt vào lòng cô, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
“Tách” một tiếng vang giòn, tia sáng lóe lên phá tan bầu không khí kì lạ lúc này, Hạ Thấm Đồng lập tức phục hồi lại tinh thần, cúi đầu, âm thầm tức giận vì sự không kiên định của bản thân.
Thẩm Luật nhướn mày, khó coi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía kẻ đã phá hỏng chuyện tốt của mình…
Một gương mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt họ, “Chào hai người, tôi là một nhiếp ảnh gia.” Người đẹp đưa danh thiếp giới thiệu bản thân, là một nhiếp ảnh gia cho một tạp chí nổi danh.
“Sao cô lại chụp chúng tôi?” Anh khó chịu hỏi.
“Thưa anh, chuyện là thế này, là một nhiếp ảnh gia, chỉ cần nhìn thấy điều gì tốt đẹp đều sẽ ngứa tay.” Cô ấn xuống nút trên máy ảnh, những tiếng động nhỏ vang lên, một tấm ảnh mới chụp còn nóng xuất hiện, cô cười đưa qua, “Mấy người là người một nhà, cảnh tượng ban nãy thật sự rất đẹp, cho nên tôi mới không kìm lòng được mà chụp trộm một tấm.”
“Người một nhà?” Khóe miệng Thẩm Luật chậm rãi nâng lên! Anh thích ba từ này, nhìn Hạ Thấm Đồng cúi đầu không nói, anh biết tính cách của cô, cho tới giờ cô đều không thích để ý đến những người xa lạ.
Thẩm Luật nhìn ảnh chụp trong tay, quả nhiên thật sự rất đẹp.
Trong bức ảnh, anh đang nhìn vào cô, ánh mắt sâu thẳm ẩn giấu sự nuông chiều, luyến tiếc, yêu thương, cô cũng nhìn anh, có chút ngượng ngùng, có chút hờn dỗi, mà bé cưng trong lòng cô lại cười đến hồn nhiên, lộ ra mấy cái răng trắng bóng bé tẹo.
Cơn tức giận nhanh chóng hạ nhiệt khi nhìn thấy tấm ảnh chụp này.
“Đẹp đúng không?” Người đẹp ngồi sát vào, xem ảnh chụp cùng anh, “Vẻ ngoài của mấy người ai cũng đẹp cả, rất ăn ảnh.”
“Thật không?”
“Đúng thế, anh phải tin tưởng ánh mắt chuyên nghiệp của tôi chứ.” Cô ta cười với anh, say mê vì mỹ nam siêu đẹp trai này, tuấn mĩ như vậy, mê người như vậy, cho dù anh đã là chồng người khác, vẫn khiến cô động lòng, mượn cơ hội này muốn bắt chuyện vài câu, “Ngoại hình của anh đẹp như vậy, có hứng thú làm người mẫu cho tạp chí của chúng tôi không?”
“Chụp ảnh?”
“Đúng vậy, anh đẹp trai như vậy, khẳng định là sẽ rất được quan tâm, anh có thể cân nhắc một chút, riêng về thù lao chúng tôi rất rất hậu hĩ nha.”
“Thật không?”
“Thật, thật đó, anh thử nghĩ mà xem.” Người đẹp nhìn anh có vẻ do dự, vội vàng thuyết phục.
Thẩm Luật thầm liếc mắt nhìn Hạ Thấm Đồng một cái, mặt cô luôn luôn không hề có chút biểu cảm, nhưng anh tinh ý phát hiện ra, ngón tay nắm khăn trải bàn của cô đã trở nên trắng bệch rồi.
Hóa ra… anh nở nụ cười vô cùng quyến rũ khiến cho người phụ nữ đang nói chuyện bên cạnh ngừng lại, mê muội trong “sắc đẹp” của anh.
“Ngại quá.” Anh đưa cánh tay, một phát ôm chầm lấy Hạ Thấm Đồng, “Bà xã tôi không thích tôi xuất đầu lộ diện.” Cảm giác được cả người cô cứng đờ, anh cũng không để ý, ôm càng thêm chặt, “Tôi rất yêu cô ấy, không nỡ để cô ấy phải tức giận.”
“Có đúng không?” Người đẹp vẫn ra sức thuyết phục, gương mặt hơi cứng lại.
“Cảm ơn ảnh chụp của cô.” Anh giơ giơ bức ảnh trong tay lên, “Nhưng trừ ở đây ra, tôi không muốn tấm ảnh này… xuất hiện ở chỗ khác nữa, cô hiểu chứ?” Đôi mắt tối đen đột nhiên lóe lên ánh sáng, cảm giác vô cùng bức bách.
Người đẹp phút chốc sửng sốt, không thể tin được một phút trước anh còn cười đến vô hại, nháy mắt phút tiếp theo trở nên uy nghiêm như vậy, khí thế của anh quá mức quả quyết khiến cô sợ hãi, không dám lắc đầu ở trước mặt anh, không tự chủ được mà gật gật đầu.
“Tốt lắm, cô rất thông minh.” Anh vừa lòng nhếch môi, “Tôi nghĩ, cô phải đi rồi đó.”
Người phụ nữ hơi ngẩn ra rồi rời đi, cảm thấy mỹ nam đột nhiên biến hóa thành ác ma đáng sợ như thế là nguy hiểm vô cùng.
“Tốt lắm, bảo bối à, anh đuổi cô ta đi rồi.” Thẩm Luật khôi phục lại gương mặt thoải mái tươi cười, cúi đầu nói nhỏ nhẹ bên tai cô.
Một tiếng ‘bảo bối” khiến cô nhớ lại chuyện kia, gương mặt Thấm Đồng không thể ngăn mà đỏ lên, “Ai là bảo bối của anh!”
Hất bàn tay anh ra, vội vàng đứng dậy, ôm bé cưng ra khỏi nhà hàng.
Cô gái này thẹn thùng! Thẩm Luật vừa lòng nở nụ cười, trái tim hôm nay thật sự được mở rộng rồi.
Trong ảnh, sao cô có thể có biểu cảm như vậy? Hạ Thấm Đồng cầm tấm ảnh chụp, nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, không tài nào ngủ được.
Ngón tay khẽ vuốt ve tấm hình bóng loáng kia…. Vẻ mặt của anh, cô lại rất quen thuộc, bởi vì mỗi ngày Thẩm Luật đều dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nhiệt tình lại quyến luyến, giống như trong mắt anh cô là duy nhất.
Nhưng vẻ mặt của cô, đối với cô mà nói thì nó cũng thật xa lạ, thoạt nhìn cô giống như đang làm nũng với anh, có chút ngọt ngào, có chút mềm mại, có chút nảy nở, sao cô có thể như vậy ?
Thẩm Luật không phải người cô muốn, điểm này không phải khi gặp mặt lúc ban đầu đã biết rồi sao? Gần nửa năm ở chung, tuy rằng ấn tượng về cô lúc ban đầu của anh rất xấu, dần phát triển trở thành bạn bè, nhưng đối với anh, trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc.
Cuộc sống của cô, đã thật quá vất vả, quá mệt mỏi. Cô muốn sống thoải mái một chút, mà Thẩm Luật không phải là người có thể cho cô sự thoải mái. Dĩ nhiên là cô tin ý nghĩ này, nhưng sao lại có thể lộ vẻ mặt đó được? Cô không thể không kiên định, Thẩm Luật không phải người mà cô muốn, điều anh cho cô thấy, vĩnh viễn chỉ là ảo giác mà thôi.
Trong lòng lại tự nói với chính mình, bỏ ảnh chụp vào ngăn dưới cùng tủ đầu giường, làm như vậy là có thể không bị ảnh hưởng. Nhưng cô vẫn hơi mất ngủ, ngủ cũng không được, trong mơ, ánh mắt đẹp đẽ của anh, vẫn khiến tim cô đập loạn xạ như cũ.
Aizzz, cuối cùng vẫn là ngủ không đủ.
Mang theo chút mỏi mệt tới công ty, vừa thay quần áo xong, đã bị ông chủ gọi tới để gặp.
“Thấm Đồng, hôm nay có việc cho cô.” Trần Đại Phát hơn bốn mươi tuổi, cực thích nhân viên này của mình, có thể chịu khổ cực, luôn tăng ca điên cuồng, nếu mệt cũng sẽ không phàn nàn, tay nghề còn tốt như vậy, ông chủ nào mà lại không thích?
“Vâng.” Cô không từ chối, tuy rằng hôm nay trên đầu đã có vài việc chờ mình.
Thật sự sau khi làm công việc này, cô mới biết được hóa một ngày ở Đài Bắc người qua đời thực sự không ít, đặc biệt là nguyên nhân tử vong, tai nạn giao thông là nhiều nhất. Nghĩ cũng biết, tai nạn xe cộ mà chết người, sẽ có việc lớn cỡ nào cần họ phải làm.
“Việc lần này thật sự không nhỏ, tôi đặc biệt nói rõ với cô.” Trần Đại Phát nói rõ tình trạng của khách cho cô, kỳ t