Giọng nói trầm ấm êm tai như xưa, chỉ có điều hai chữ ấy nghe ra vô cùng khách sáo.
- Không phải là tin tốt, anh phải chuẩn bị tâm lý. – Cô điều chỉnh lại nhịp thở, chỉ muốn nói mau cho xong. – Thai lưu, con mất rồi…
Đối phương im lặng vài giây, có lẽ là đi tìm một nơi yên tĩnh.
Một lúc sau, Lục Trình Vũ nói:
- Đồ Nhiễm, em lại giở trò gì thế?
²²
Tim Đồ Nhiễm bỗng thắt lại, không nghĩ ngợi nhiều bèn cụp máy.
Chu Tiểu Toàn ngỡ ngàng:
- Sao thế? Chồng cậu nói gì?
Cô quẳng điện thoại xuống:
- Không có gì, tín hiệu không tốt.
Còn chưa dứt lời, điện thoại đã lại reo, Đồ Nhiễm túm lấy tắt đi, cứ reo là tắt.
Chu Tiểu Toàn thấy cô không ngừng đánh vật với nút từ chối cuộc gọi, giống như muốn ấn lõm nó thành một cái hố, vội nhân lúc cô không đề phòng giằng lấy điện thoại, đang định ấn nút nghe thì tiếng chuông ngừng lại.
Hai người nhìn chằm chằm cái điện thoại hồi lâu, Đồ Nhiễm khẽ thở dài:
- Tự mình đâm đầu vào, còn trách được ai?
Chu Tiểu Toàn đang hối hận mình nhiều chuyện, thấy cô như vậy lại không nỡ hỏi nhiều, bèn đi vào bếp định làm mì. Tô Mạt về nhà chồng, tiêu chuẩn ăn uống của hai cô gái lập tức tụt dốc thảm hại.
Chẳng bao lâu sau có người ấn chuông cửa, Chu Tiểu Toàn mừng rỡ, tưởng rằng Tô Mạt đã mang chút đồ ăn ngon từ nhà chồng về, mở cửa ra, thì ra là bà Vương Vĩ Lệ, tay xách hai cái cặp lồng giữ nhiệt.
Cô vội nép vào bên trong.
Bà Vương Vĩ Lệ vừa vào cửa đã rít lên:
- Con bé chết tiệt kia, nói có vài câu đã chạy biến, bảo về thì không về, cứ ở lì đây quấy rầy người ta. Con đây là đang nghỉ sau sảy, Tiểu Toàn vẫn còn là cô bé chưa chồng, sao con có thể làm phiền nó được?
Chu Tiểu Toàn vội nói:
- Cô ơi, không sao đâu, không sao đâu, thật đấy ạ, có ăn là tốt rồi.
- Ăn cơm rồi đi về với mẹ, cứ làm phiền người ta mãi sao được, ai cũng có việc riêng của mình cả.
Đồ Nhiễm nói:
- Ngày mai con về, sáng mai còn phải kiểm tra thêm một lần nữa, ở đây gần bệnh viện, đi vài bước là tới.
Thấy sắc mặt cô vàng vọt, bà Vương Vĩ Lệ không nhịn được, thở dài, đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô:
- Đúng là tội nghiệt, đang yên đang lành sao lại thành ra thế này. Hôm nay bố Lục Trình Vũ gọi điện hỏi thăm con, cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo con chịu khó nghỉ ngơi, giọng nghe chẳng hào hứng gì.
Đồ Nhiễm cười ha hả:
- Con khiến mọi người thất vọng quá rồi.
Bà Vương Vĩ Lệ lườm cô,lưỡng lự một lát rồi mới hạ giọng hỏi nhỏ:
- Nhiễm Nhiễm, con nói thật cho mẹ nghe, con thế này có phải là vì trước đây con giấu mẹ ở ngoài… giao du với bạn trai gì đó, có phải.. từng có gì với người ta rồi không? Nếu không sao lại thế này?
Nghe câu này, lòng Đồ Nhiễm càng thêm ngao ngán, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời:
- Mẹ, thật sự không có, con cũng không biết tại sao lại như vậy.
Bà Vương Vĩ Lệ vẫn muốn hỏi thêm, nhưng thấy Chu Tiểu Toàn vào gọi Đồ Nhiễm ra ăn cơm lại thôi.
Hôm sau kiểm tra xong, Đồ Nhiễm về nhà mình, Chu Tiểu Toàn lại bứt rứt không biết có nên gọi điện cho Lục Trình Vũ không. Hai người họ tốt xấu gì cũng do cô khơi mào, lúc cần hòa giải vẫn phải ra tay giúp đỡ.
Điện thoại reo mấy tiếng, đầu kia nhấc máy, nhưng lại là một cô gái trẻ.
Cô gái cũng không hỏi Chu Tiểu Toàn là ai, chỉ nói:
- Bây giờ anh ấy không ở đây, lát nữa cô gọi lại, hoặc là đợi khi anh ấy đến tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô?
Giọng nói trong trẻo, dịu dàng, có nét duyên dáng rất riêng.
Lúc này, Chu Tiểu Toàn cũng nói rất nhã nhặn:
- Lát nữa tôi gọi lại vậy, xin hỏi cô là ai? Xin hỏi cô họ gì?
- Tôi họ Lý. – Cô gái nói. – Cô đừng cúp máy vội, anh ấy vừa tới rồi.
Khi điện thoại chuyển đến tay Lục Trình Vũ, Chu Tiểu Toàn hỏi anh:
- Bên ấy bây giờ là mấy giờ?
Lục Trình Vũ nói:
- Buổi tối, gần tám giờ.
Chu Tiểu Toàn cười:
- Chà, đã muộn thế rồi à, sao bên cạnh anh vẫn có phụ nữ thế?
Lục Trình Vũ không thèm để ý, nói thẳng:
- Nói chuyện chính đi, bây giờ Đồ Nhiễm thế nào rồi?
Chu Tiểu Toàn nói ra những điều đã chuẩn bị sẵn:
- Gọi cho anh là vì chuyện này đây, bây giờ tâm trạng nó rất tệ, đứa con không còn, nó đau lòng lắm, không có chuyện gì là lại rúc vào trong chăn khóc thầm, mặt mũi, chậc chậc, vàng vọt. Mấy hôm nay vừa làm phẫu thuật vừa kiểm tra, bây giờ cơ thể cực kỳ yếu, quen nhau bao nhiêu năm rồi em chưa thấy nó buồn bã như vậy bao giờ. Anh có rảnh thì nói chuyện với nó nhiều một chút, có lẽ sẽ khá hơn.
Lục Trình Vũ ngập ngừng vài giây rồi mới nói:
- Anh biết rồi, cảm ơn em đã chăm sóc cô ấy trong thời gian này.
Chu Tiểu Toàn không đoán ra được cảm xúc của anh, bèn thử thăm dò:
- Anh cảm ơn hộ nó, hay cảm ơn hộ bản thân anh? Nếu là thay mặt nó thì miễn đi, em với nó không khách sáo như vậy đâu.
Lục Trình Vũ lại nói:
- Đương nhiên là cảm ơn em đã chăm sóc cô ấy thay anh.
Cả hai lại nói vài câu, Chu Tiểu Toàn đang muốn hỏi nữa, đầu bên kia đã cúp máy.
Cô vỗ trán, vòng vo với anh ta một hồi, chuyện quan trọng nhất thì lại quên không hỏi.
Trước đây cô đã phát hiện ra, con người Lục Trình Vũ rất kỳ lạ, có một số chuyện nếu anh ta đã không muốn nói, thì dù có hỏi thế nào cũng sẽ bị lảng sang vấn đề khác, còn nếu anh ta có hứng thú thì chẳng cần đợi người bên cạnh hỏi nhiều, sẽ chỉ hận không thể dốc hết ruột gan cho người ta biết.
Không có được câu trả lời từ phía Lục Trình Vũ, Chu Tiểu Toàn đành thay đổi phương pháp, nhắc nhở cho Đồ Nhiễm. Thỉnh thoảng cô lại gọi điện tới, mở miệng ra là hỏi: “Hôm nay chồng cậu có nói chuyện với cậu không?” hoặc là “Lục Trình Vũ đã gọi điện cho cậu chưa?”
Gần đây Lục Trình Vũ cũng thường xuyên gọi điện, Đồ Nhiễm đoán quá nửa là do Chu Tiểu Toàn đã làm công tác tư tưởng.
Đồ Nhiễm bình tĩnh hơn mấy hôm trước rất nhiều, còn Lục Trình Vũ vẫn điềm nhiên như cũ, cả hai đều rất ăn ý, không nhắc một chữ nào tới chuyện hôm trước, chỉ hỏi mấy câu khách sáo như em đã khỏe hơn chưa, nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi nhiều, bên anh thời tiết có đẹp không, vân vân.
Lục Trình Vũ cũng cảm nhận rõ rệt, Đồ Nhiễm đã không còn hay nói như trước đây nữa.
Bản thân anh vốn ít lời, thường ngày hai người trò chuyện đa phần là do Đồ Nhiễm bắt nhịp, trước đây nghe cô gọi “ông xã, ông xã” trong điện thoại, cảm thấy ngọt đến phát ngấy, giờ lại không nghe thấy một tiếng nào.
Anh suy nghĩ mấy ngày, quyết định trưng cầu ý kiến vợ, vì thế bèn nói:
- Đợi sau khi em khỏe lại, anh định xin visa cho em sang bên này du lịch, ở đây visa ngắn hạn cũng tiện.
Đồ Nhiễm hỏi:
- Em có thể ở bên đó nhiều nhất là bao lâu?
- Ba tháng.
- Thôi. – Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ, uể oải nói. – Xin nghỉ phép nhiều ngày như vậy, công việc dồn lại một đống, xin nghỉ nữa s