Cô cúp máy, Chu Tiểu Toàn lại đứng bên cạnh ra sức giục giã:
- Đi, tại sao không đi? Cơ hội tốt biết bao, tiểu biệt thắng tân hôn, cứ mỗi người một nơi thế này không phải là cách, công việc có thể tìm sau, chồng mất rồi mà tìm nữa thì phiền lắm.
Đồ Nhiễm nhìn cô nàng:
- Muốn nói gì thì nói mau.
Chu Tiểu Toàn sao còn nhịn được nữa:
- Là thế này, lần trước mình gọi điện vào di động của Lục Trình Vũ, có một cô gái nghe máy, nói chuyện õng ẹo lắm, hình như hai người họ rất thân thiết. Mấy hôm nay mình nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy chuyện này không ổn, đừng trách mình không nhắc nhở cậu.
Đồ Nhiễm không nói không rằng, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Õng ẹo thế nào, có õng ẹo hơn mình không?
Chu Tiểu Toàn ngẫm nghĩ ra chiều rất nghiêm túc, đáp:
- Cậu làm bộ làm tịch theo kiểu nghề nghiệp, người ta là yểu điệu kiểu tự nhiên.
Đồ Nhiễm lại im lặng một hồi, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Chu Tiểu Toàn lẩm bẩm:
- Coi như mình lại lo hão rồi.
Đồ Nhiễm nghiêm túc trả lời:
- Công việc cũng không thể bỏ được, ở đây rộng lớn như vậy, rất khó có thể tìm được nơi đãi ngộ tốt hơn, mình lại không thể sang tỉnh khác tìm việc, cả nhà lớn bé đều ở đây hết. Hơn nữa mình mới đổi nhà, tiền vay mua nhà lại nhiều, đi một chuyến lại phải tốn không ít tiền, quá lãng phí.
Chu Tiểu Toàn nói:
- Cậu có thể đừng suốt ngày mở miệng ra là tiền bạc, nhà cửa nữa hay không, năm nay cậu mới 26 chứ không phải 62, có thể nào lãng phí hơn một chút, kích động hơn một chút, bốc đồng hơn một chút không…
Đồ Nhiễm mệt mỏi ngắt lời cô:
- Chỉ cần mình bốc đồng là tiền trả nợ của nửa năm sẽ đi tong, lãng phí cũng chẳng thể nấu thành cơm ăn, mẹ mình sắp 60 rồi, bà ngoại mình năm nay 90, chẳng lẽ bắt họ ra ngoài đi làm trả nợ? Cậu đừng nói nữa, hôm trước đi chợ, mình nhìn thấy một bà cụ ngồi bên vệ đường bày một cái sạp nhỏ bán mấy đồ may vá tự làm, đeo một đôi kính lão, trông còn già hơn cả bà ngoại mình. Bà cụ ăn mặc sạch sẽ, chỉnh tề, cũng không biết là con cái bà ấy làm gì, nhìn mà xót xa.
Chu Tiểu Toàn nói:
- Đừng lo chuyện bao đồng, chưa biết chừng bà cụ đang tìm niềm vui sống thôi thì sao? Cậu lại mua đồ cho người ta chứ gì?
- Mình mua hai đôi giày em bé, một cái áo bông nhỏ, xem ra mấy thứ này đúng là không thể mua trước được. – Đồ Nhiễm thở dài. – Người ta không phải tìm vui đâu, mà là sống có tự trọng.
Gần đây Đồ Nhiễm luôn nhớ về ngày xưa.
Khi còn sống, bố cô thường nói: Trên đời này không có gì quan trọng hơn tính mạng, cho nên chạy trốn để thoát chết là quan trọng, nhét cho no bụng là quan trọng, so với hai điều này, những thứ như danh dự, tự trọng gì đó đều chẳng là gì hết, núi xanh còn đó, không sợ không có củi đun.
Sau đó ông lại nói, lòng tự trọng còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Khi nói câu này, ông đang nằm trên giường bệnh, một ngày bằng cả một năm.
Người đàn ông trung niên phong độ ngời ngời đột nhiên nói năng khó nhọc, không tự mình đại tiểu tiện được, chờ đợi ông phía trước là một hàng dài vô tận những hóa đơn viện phí, những ca phẫu thuật, hóa trị và một căn bệnh vô phương cứu chữa. Ông cứ nói đi nói lại, cuộc sống như vậy, lòng tự trọng còn không bằng con chó, con lợn, chết đi còn sạch sẽ hơn.
Nhớ lại chuyện này, Đồ Nhiễm cảm thấy mờ mịt, mông lung, sau này nghĩ lại, là bởi vì củi đã đốt hết rồi.
Chương 3: Động gì thì động, chớ động lòng
Mấy ngày sau, Đồ Nhiễm lại quay về với công việc.
Cơ thể không còn gì phải gánh vác, cô gần như đã quay lại cuộc sống độc thân trước đây, khi tan làm hoặc cùng Lý Đồ rủ mấy đồng nghiệp đi bar hát hò, hoặc thuê một phòng trong nhà chơi bóng tập thể dục, hoặc nếu ai khám phá ra quán ăn vặt nào hay ho thì hẹn nhau đi ăn tươi, đêm tàn ca, ngày về muộn.
Lý Đồ cảm thán:
- Đã biết chồng em không trói chân em được, rồi em sẽ mau chóng sà lại vào lòng anh thôi.
Đồ Nhiễm nói:
- Chỉ xoen xoét cái mồm thì chẳng được tích sự gì, vẫn chưa đủ tiêu chuẩn là đàn ông xấu, ngoại hình giống nhưng khí chất không giống, người ta nhìn một cái là biết ngay. Cho nên con gái mới không yêu nổi cậu, bởi vì cậu đem lại cho họ quá nhiều cảm giác an toàn.
Lý Đồ hỏi:
- Đàn ông thế nào mới là đàn ông xấu?
- Người đàn ông khiến cho người khác không nắm bắt được, quyến rũ phụ nữ một cách thản nhiên, quyến rũ rồi, lại không động lòng.
Nghe vậy, Lý Đồ lại thực sự suy nghĩ.
Những ngày tháng ăn chơi nhảy múa luôn trôi qua rất nhanh, Đồ Nhiễm chìm đắm trong đó, cho tới mùa xuân năm sau, một ngày nào đó cô nhận được điện thoại của Lục Trình Vũ. Anh bảo cô quét dọn qua nhà cũ của mẹ anh, nói sau khi anh về định dọn đến đó ở.
Từ khi mất đứa con, không còn ai nhắc tới kế hoạch đổi nhà cũ lấy nhà mới nữa, cả hai đều không còn hào hứng.
Đồ Nhiễm giở lịch, áng chừng ngày Lục Trình Vũ trở về, chuyện quét dọn cô cứ lần lữa mãi, tới tận khi cô em chồng được anh trai mang chìa khóa dự phòng tới, cô mới xốc lại tinh thần, miễn cưỡng sắp xếp thời gian.
Lục Trình Trình bảo cô:
- Căn nhà đó em thường lui tới, không bẩn chút nào, chị cứ dọn luôn về đấy cũng được.
Lúc này Đồ Nhiễm mới ý thức được, mình lại phải chuyển nhà, trước đây là chuyển từ một căn nhà này đến một căn nhà khác, bây giờ là chuyển từ nhà mẹ đẻ đến mái ấm của riêng mình.
Căn nhà ở trung tâm khu thành cũ, giao thông thuận tiện. Tiểu khu xây dựng vào những năm 90. Hệ thống quản lý kiến trúc thời kỳ đầu còn chưa thành thạo, tuy tòa nhà không quá cũ, nhưng môi trường bên trong, nghĩ tới là đủ biết.
Màu xanh duy nhất trong tiểu khu là một cây đa to, vừa vào xuân đã đâm chồi nảy lộc, um tùm như cả một cánh rừng.
Dưới gốc cây có mấy cái máy tập thể dục cũ kỹ, han gỉ kêu lọc xọc, nhưng lũ trẻ con vẫn thích thú nô đùa.
Có người treo một chiếc gương dưới gốc cây, đặt một chiếc ghế gỗ to ở phía đối diện, hành nghề hớt tóc, ba tệ một lần. Phía bên kia, mấy ông già kê ghế đẩu ngồi đánh cờ, một ấm trà, một điếu thuốc, một bàn cờ chơi suốt tối.
Đồ Nhiễm lên lầu, mở cửa vào nhà, cởi giày, đi chân trần ra kéo rèm cửa, mấy tia nắng chiều lọt qua khe cửa hắt vào căn phòng tối đen như mực.
Căn phòng hai buồng, 80 mét vuông, bày những đồ đạc bằng gỗ tối màu nửa cũ nửa mới.
Cô đi một vòng trong phòng, nhìn đống đồ đạc kia kiểu gì cũng không vừa mắt, cô chê chúng vừa thô kệch vừa nặng nề. Thứ duy nhất cô thích là một tấm bình phong đặt trong phòng ngủ, cổ điển, nhã nhặn, chạm trổ công phu, ngăn một góc gần cửa sổ ra thành một gian thư phòng mini.
Trên chiếc bàn trước cửa sổ đặt mấy khung ảnh, trong ảnh là bà mẹ chồng mà Đồ Nhiễm không có duyên gặp gỡ, cũng có cả ảnh hai anh em Lục Trình Vũ hồi hơn mười tuổi, chỉ không có ảnh ông Lục.
Cậu bé Lục Trình Vũ trông rất khôi ngô, mặt trái xoan hơi bầu bĩnh, mũi thẳng, đôi mắt đen lay láy thảng thốt nhìn thẳng vào ống kính, vẻ mặt thoáng chút thẹn thùng như con gái và cả nét kiêu hãnh của tuổi trẻ.
Đồ Nhiễm ngắm một lúc, miệng lẩm bẩm “đồ ngốc”, rồi lại nghĩ tới dáng vẻ anh hiện giờ, đôi mắt đen tròn đã trở nên h